Ngăn Em Trốn Thoát - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Bọn họ đều biết bệnh của mẹ, chỉ có đứa con gái ruột này là không biết gì cả.


Tôi đột nhiên hiểu ra lý do gần hai tháng bà không muốn gọi video với tôi, dáng vẻ một tháng trước gặp chắc chắn cũng là bà cố gắng tỏ ra bình thường để tôi không lo lắng.


Bà đã mệt mỏi đến nhường nào?


Còn tôi như một kẻ ngốc, chẳng hề nhận ra điều gì.


Nghĩ đến đây, tôi lại không kìm được mà nức nở. Có lẽ là vừa khóc cạn nước mắt rồi, bây giờ một giọt cũng không rơi ra được nữa.


Tôi nộp đơn xin nghỉ học ở trường.


Tôi định ở bên cạnh mẹ.


Bà nói không muốn hóa trị, quá đau khổ, bà sợ đau, nên mỗi ngày đều dùng rất nhiều thuốc.


Vì không ăn được cơm, gầy đến trơ cả xương.


Lúc này mẹ đã không muốn chụp ảnh nữa, bà nói mình xấu xí quá.


Bà than bệnh viện ngột ngạt, đòi về nhà. Chúng tôi không thuyết phục được, đành đưa bà về nhà vài ngày. Nhưng vừa bước vào, bà đã đại tiện ngay trước cửa nhà vệ sinh.


Bà, người luôn yêu sạch sẽ biết bao.


Tôi vừa khóc vừa van xin bà quay lại bệnh viện.


Cứ thế, kiên trì được nửa năm, bà vẫn ra đi.


Bà thường bảo tôi, sau khi bà đi, tôi vẫn còn nhà, đừng sợ.


Nhưng mẹ không còn, tôi còn nhà ở đâu?


14


Sau khi xong tang lễ của mẹ, tôi trốn trong phòng, rất lâu không ra ngoài.


Chu Kỳ Thần luôn ở bên cạnh tôi, nói chuyện vu vơ với tôi.


Dù tôi không mấy để ý đến anh.


Sau này, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.


"Chu Kỳ Thần, mùa hè trước khi vào đại học, anh nói muốn giới thiệu bạn bè anh cho tôi làm quen, anh còn nhớ không? Thật ra tôi đã đến, nhưng tôi nghe thấy các anh nói chuyện."


Chu Kỳ Thần đột nhiên kích động, anh đỡ lấy vai tôi: "Vậy em thật sự đã đến, vậy sao em không vào? Còn nữa, em nghe thấy chúng tôi nói gì?"


Tôi cười một tiếng: "Tôi biết hết anh định chơi xỏ tôi rồi, tôi còn vào làm gì nữa?"


Anh ngẩn người: "Tôi định chơi xỏ em hồi nào?"


"Lúc đó anh hỏi bạn bè anh, bảo họ đoán xem bao lâu thì cưa đổ tôi, còn nói tốn không ít công sức, anh quên rồi sao?"


Cuối cùng anh cũng hiểu ra lý do tôi đột nhiên thay đổi thái độ với anh, lúc này anh lại thở phào nhẹ nhõm.


"Lâm Dao, em thật là..."


Nói được nửa câu, anh liền im bặt, đứng dậy rời khỏi phòng tôi.


Tôi không hiểu ra sao, cho đến khi anh quay lại, trên tay cầm một hộp trang sức.


Anh mở nó ra trước mặt tôi.


Một sợi dây chuyền đá aquamarine hình Đức Mẹ Maria.


Chúc em hướng về biển cả, xuân về hoa nở!


Chu Kỳ Thần bất lực nói: "Cái này mới là thứ mà em nói khiến tôi tốn không ít công sức đấy."


Ra là vậy, tôi ngượng ngùng cười.


Nhưng tất cả đều không quan trọng nữa.


Giọng Chu Kỳ Thần chợt nghiêm túc: "Dao Dao, chúng ta vì hiểu lầm mà bỏ lỡ nhiều năm như vậy, em có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa không, sau này để tôi chăm sóc em?"


Tôi nhìn thẳng vào mắt anh rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu.


"Chu Kỳ Thần, chúng ta không hợp nhau."


Tôi và anh dây dưa hơn mười năm, giờ đây cuối cùng cũng không còn vướng bận.


Sau khi chuyển ra khỏi nhà họ Chu, tôi trở về thành phố nơi trường đại học của mình.


Tôi lăn lộn ở thành phố lớn mấy năm, nhưng vẫn không tìm thấy cảm giác thuộc về nơi này.


Tôi không biết cảm giác thuộc về của mình ở đâu.


Nhưng khi tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy lần nữa trong buổi đấu giá trang sức, trái tim tôi như được lấp đầy...


15


Mấy năm không gặp, anh không còn là chàng thiếu niên non nớt trong ký ức nữa.


Anh cao lớn nổi bật giữa đám đông, bộ vest sẫm màu thẳng thớm càng tôn lên vẻ lịch lãm, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, vẻ mặt trầm ổn.


Khi Chu Kỳ Thần nhìn thấy tôi, ánh mắt chẳng hề dao động.


Anh cầm ly rượu, thong dong bước đến, đường nét cương nghị trên khuôn mặt thêm vài phần lạnh lùng, ánh mắt xa cách, hờ hững.


Tim tôi thắt lại.


Cố giữ vẻ bình tĩnh, tôi đối diện ánh mắt anh, nở nụ cười: "Lâu rồi không gặp."


Anh ta đáp một tiếng: "Ừ."


Bình thản, nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.


Hai chúng tôi lặng lẽ đứng đó, rất lâu cũng không nói gì.


Thật ra tôi rất muốn hỏi anh mấy năm nay sống thế nào, nhưng giờ lại không thể hỏi ra lời.


"Tôi sắp kết hôn rồi."


Tôi ngẩn người, cố gắng giữ nụ cười trên mặt: "Chúc mừng anh."


Thời gian có thể xoa dịu tất cả, Chu Kỳ Thần đã buông bỏ, tôi nên vui mới phải.


Nhưng tôi không vui, thậm chí còn đau lòng đến nghẹt thở.


Tôi không muốn ở lại đây nữa, sợ sẽ khóc trước mặt anh ta. Như vậy thì thật đáng xấu hổ.


Tôi uống cạn ly rượu trong tay, cười nói: "Công ty tôi còn có việc, tôi xin phép đi trước."


Muộn thế này rồi, còn có việc gì chứ? Tôi đặt ly xuống rồi quay người bỏ đi.


Chu Kỳ Thần từ phía sau nắm lấy cổ tay tôi: "Tôi đưa em đi."


"Không cần đâu, tôi lái xe đến."


Anh cứ thế buông tay tôi ra.


Ra khỏi sảnh tiệc, tôi vô thức ngoảnh lại.


Một cô gái trẻ đứng cạnh Chu Kỳ Thần… Dáng cao ráo, dưới ánh đèn, làn da mịn màng trắng trẻo càng nổi bật, xinh đẹp lạ thường.


Thang máy mãi không đến tầng này. Tôi cố không nhìn họ nhưng khóe mắt vẫn bắt gặp, hai người đứng sát nhau cùng tư thế thân mật.


Cuối cùng, tôi chẳng đợi thang máy, chạy xuống bằng cầu thang thoát hiểm.


Tôi mặc lễ phục hàng hiệu, trang điểm tỉ mỉ, vậy mà giờ chẳng màng hình tượng, đứng bên đường khóc nức nở, mặc kệ ánh mắt người qua lại.


Khi khóc đến nghẹn thở, phía sau vang tiếng còi xe.


16


Tôi ngoảnh đầu. Chu Kỳ Thần xuống xe, vội vã bước đến.


Cũng chính vào lúc này, qua kính xe tôi thấy mình trông thật thảm hại… Lớp trang điểm nhòe nhoẹt luôn rồi!


Dưới mắt lem luốc vệt bẩn, son môi trôi đến chẳng còn dáng môi.


Tôi hoảng hốt định bỏ chạy, nhưng anh đã nhanh tay túm lấy, buộc tôi phải đối diện với anh.


Tôi không chịu ngước đầu lên mà cứ cúi gằm mặt xuống.


Nếu anh trông thấy bộ dạng này của tôi thì tôi chẳng sống nổi nữa đâu huhuhu.


Giọng trầm ấm vang trên đỉnh đầu: "Em khóc à?"


"Không có!"


Thấy anh định nâng mặt tôi, tôi vội áp mặt vào ngực anh.


Anh khựng lại, nhưng rồi cũng ôm chặt lấy tôi.


Ừm… Khúc sau lên xe, cuối cùng thì anh vẫn thấy được cái mặt tèm nhem này của tôi.


Anh hứa là tuyệt đối không chê cười tôi… Vậy có thể hạ khóe miệng đang cong lên kia xuống trước không hả?


Tôi chẳng biết mình theo Chu Kỳ Thần đến khách sạn thế nào.


Ra khỏi thang máy, tôi khoác áo vest của anh che đầu, được anh ôm, đi nhanh về phía phòng.


Giày cao gót làm tôi bước khó khăn, chỉ có thể chạy nhẹ để đuổi kịp anh.


"Chu Kỳ Thần, chậm lại!"


Thế mà anh lại dừng lại rồi bế bổng tôi lên luôn.


Vào phòng, anh lập tức đổi tư thế bế.


Nụ hôn ập xuốn  nuốt trọn tiếng nức nở và vùng vẫy của tôi… Một lát lâu sau, vì quá thiếu dưỡng khí nên tôi đẩy anh ra.


Tôi khẽ gọi: "Chu Kỳ Thần, đừng thế."


Anh cố ý cắn nhẹ vành tai tôi, trầm giọng: "Dao Dao, nhớ anh không?"


Vành tai nóng lên: "Không."


Nghe vậy thì bàn tay ôm eo tôi siết chặt, rồi anh cắn mạnh vào cổ tôi.


"Cái cô gái này hư thật, miệng nói không, lòng thì có!"


SAo người này không nói lý gì hết vậy?


"Với gương mặt này của tôi mà anh cũng hôn được á."


Anh dừng lại, ánh mắt tối sầm nhìn tôi khó đoán… Ánh nhìn này của anh thật sự khiến tôi rất sợ.


Rồi anh không nói một lời mà bế xốc tôi, đi thằng vào phòng tắm.


"Anh trai!"


Trước đây, khi nghe thấy cách gọi này là anh sẽ nổi giận lôi đình, còn bây giờ thì anh chẳng còn kháng cự luôn rồi.


"Thích gọi 'anh trai' thế à?"


"Thế lát nữa nhớ gọi 'anh trai' cho anh nghe nhé."


17


Khi tôi tỉnh dậy, một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trước mắt tôi.


Trong lòng tôi giật thót, thôi xong rồi…. tôi thành kẻ thứ ba rồi!


Tôi cẩn thận nhấc bàn tay anh đang đặt trên eo tôi ra nhưng lại bị anh phát hiện.


Anh khẽ nói: "Đừng động đậy, mới ngủ được có mấy tiếng."


Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, không thể bị anh quyến rũ được!!!


Tôi bật dậy thoát khỏi vòng tay anh, tiện tay nhặt lấy khăn tắm quấn quanh người.


"Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa. Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn do xúc động nhất thời thôi, tôi sẽ không nói ra đâu."


Anh giận dữ nói: "Ăn xong rồi phủi tay, muốn chạy à?"


Tôi cũng tức giận nói: "Anh sắp kết hôn rồi, muốn tôi làm tình nhân của anh hay gì?"


Nghe tôi nói vậy thì vẻ mặt anh chợt dịu lại, chậm rãi đứng dậy.


Tôi không tự nhiên dời mắt đi.


Anh quấn khăn tắm, từ từ đi đến trước mặt tôi: "Anh làm gì có bạn gái thì cưới xin cái gì hả?"


Vừa nói vừa đưa tay muốn ôm tôi.


"Nhưng mà hôm qua thấy em khóc đáng thương như vậy, anh rất hài lòng."


Tôi tức giận đánh anh.


Anh ôm lấy tôi, khẽ nói bên tai tôi: "Bảo bối, em thật nhẫn tâm, bao nhiêu năm không chịu về nên anh mới phải đến bắt em về."


Tôi bĩu môi: "Vậy cũng không liên quan gì đến chuyện anh trăng hoa."


Anh véo eo tôi một cái.


"Em còn dám vu oan cho anh? Anh giữ mình trong sạch vì em bao nhiêu năm nay, đến con ruồi cái cũng không dám bén mảng tới gần, cha anh còn tưởng anh không thích phụ nữ… Đành giới thiệu đàn ông cho anh đấy biết không hả."


Hả? Tư tưởng của chú Chu cũng thoáng thật.


Tôi càng thêm mất tự tin, nhưng vẫn muốn hỏi rõ: "Vậy... cô gái bên cạnh anh tối qua là ai?"


Chu Kỳ Thần bật cười: "Ra là em ghen à?"


Một lát sau, anh nắm tay tôi đi đến phòng khách của căn nhà, nhấc một chiếc hộp từ trên bàn lên.


Thứ này trông rất quen mắt. Khi anh mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ đá aquamarine trông rất giống chiếc trước đây, chỉ khác là màu đá đậm hơn, chất lượng tốt hơn.


Anh lấy ra đeo cho tôi, rồi giải thích:


"Cô gái tối qua là trợ lý công ty. Anh vội đi tìm em nên nhờ cô ấy giúp anh đấu giá chiếc vòng này, ai ngờ vừa quay đi đã không thấy em đâu nữa."


Tôi bị anh đẩy đến trước gương, tay tôi vuốt ve chiếc vòng cổ, hỏi: "Vậy tại sao anh lại đấu giá chiếc này?"


Anh ôm tôi từ phía sau: "Em còn nhớ chiếc vòng cổ anh từng tặng em trước đây không?"


Tôi "ừm" một tiếng.


"Đó là anh dùng tiền mình kiếm được để mua. Lúc đó anh không có nhiều tiền nhưng đã cố gắng hết sức để mua nó, nghĩ sau này có điều kiện sẽ đổi cho em cái tốt hơn."


Anh nắm tay tôi, chậm rãi nói: "Vòng cổ đồng âm với 'tương tư, tương luyến', lại đeo gần tim, hơn nữa còn có động tác khóa lại, tượng trưng cho việc anh muốn ở bên em trọn đời trọn kiếp. Lần đầu tiên anh tặng em là để bày tỏ với em rằng anh thích em, muốn hẹn hò với em."


"Còn lần này, nó tượng trưng cho việc anh muốn gắn bó với em suốt đời."


18


Sau này, Chu Kỳ Thần lấy lý do ở đây không có chỗ ở, thuận lợi chuyển đến nhà tôi.


Chiếc giường vốn đã không lớn của tôi càng trở nên nhỏ hơn sau khi anh chen vào.


Tôi đá anh một cái: "Chật chết đi được!"


Chu Kỳ Thần ôm chặt tôi vào lòng.


"Cho anh trai ở nhờ một thời gian không được à?"


"... "


Nhưng mà ngoại trừ đôi khi bị ép thức khuya nên hôm sau không dậy nổi, có người nấu cơm cho tôi, giặt quần áo cho tôi, tôi đỡ lo đi không ít.


Sau khi Chu Kỳ Thần trở về, tôi nhận được thông báo điều động công tác của công ty.


Tôi được điều về làm việc ở Hải Thị.


Để tạo bất ngờ cho anh nên tôi không nói với anh mà trả lại căn hộ ở đây.


Vừa ra khỏi sân bay, tôi đã nhận được điện thoại của Chu Kỳ Thần.


Đầu dây bên kia truyền đến giọng điệu giận dữ của anh: "Lâm Dao!"


Tôi không hiểu gì cả: "Sao vậy?"


"Em lại bỏ chạy!"


Tôi không khỏi bật cười.


"Đúng vậy, em lại bỏ chạy rồi, lần này anh về Hải Thị bắt em đi."


Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.


Tôi trở về nhà họ Chu. Chú Chu thấy tôi thì hai mắt đã đỏ hoe.


Chúng tôi cùng chuẩn bị bữa cơm tất niên, đợi Chu Kỳ Thần về để đoàn tụ quây quần.


Tôi vừa bưng món ăn chú Chu làm lên bàn, ngẩng đầu đã thấy Chu Kỳ Thần vội vã bước vào.


Anh nhìn tôi, sải bước dài tiến đến.


Linh cảm chẳng lành, tôi định bỏ chạy… nhưng muộn rồi.


Ngay trước mặt chú Chu, anh nâng mặt tôi bằng cả hai tay, đôi môi lạnh lẽo áp xuống.


Nụ hôn kết thúc, anh ghé sát tai tôi, hả hê thì thầm:


"Lần này em trốn không thoát đâu."


Anh giơ tay tôi lên, khoe trước mặt chú Chu… Chẳng biết từ bao giờ mà ngón áp út của tôi đã được đeo vào một chiếc nhẫn thật lấp lánh và rực rỡ.


(Hoàn)

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo