Nghe Lén Tiếng Lòng Ảnh Đế - Chương 11

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ngay khi trang cá nhân của anh hiện ra, thứ đập vào mắt tôi là dòng trạng thái ghim nổi bật, đỏ chót:

[Thích, đang theo đuổi. Đã thích rất, rất, rất nhiều năm rồi. Là một mối tình đơn phương cố chấp, bất chấp mọi lời khuyên can. Tôi chỉ chấp nhận sự từ chối của cô ấy, những lời khác đều vô nghĩa. Đừng làm phiền cô ấy. Muốn mắng thì mắng tôi.]

Gió luồn qua khung cửa sổ chưa đóng kỹ, mang theo tiếng ve râm ran của một buổi hoàng hôn mùa hè — nôn nóng, ồn ào, không ngớt.

Trái tim tôi cũng giống như tiếng ve kia, co lại rồi giãn ra, hỗn loạn không thể kiểm soát.

Tôi chợt nhớ lại tin nhắn của Mạnh Đào trên xe buýt đi công viên giải trí hôm đó, khi cô ấy ngồi ở hàng ghế sau:

[Anh em thích chị đấy.]

 

[Anh em á? Thích sao?]

 

Mạnh Đào gửi một sticker mèo đang bĩu môi:

 

[Giang Vân đó, anh họ em.]

 

[Anh ấy thích chị từ lâu lắm rồi. Nói là hồi cấp hai từng bị nhốt một đêm trong phòng thiết bị, hôm sau chính chị là người giật lấy chìa khóa mở cửa.]

 

[Anh ấy yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn từng hỏi cô giáo chủ nhiệm cấp ba của chị xem chị định thi trường gì. Không ngờ sau này chị đổi nguyện vọng, thi vào Học viện Điện ảnh thành phố B.]

 

[Chị nói xem, có phải anh ấy nhát không? Thích cũng không dám nói, chỉ nói là mình không xứng với chị. Đến khi có chút danh tiếng lại nói mình vẫn chưa đủ tốt, chưa trở thành hình mẫu mà chị thích. Cứ chần chừ mãi, phiền chết được.]

 

[Tương Tương, chị có thích anh em không? Nếu không thích thì cứ đá anh ấy đi cho rồi, em sẽ giới thiệu cho chị một anh lạnh lùng đẹp trai hàng hiệu nhé! ✨】

Ánh sáng thay đổi, như thể tôi lại được kéo về một sớm hè rực lửa năm ấy.

Một cậu con trai gầy gò vừa cắn bánh bao vừa cười nói lớn:

“Một đêm luôn rồi, cái thằng lùn đó chắc khóc thét lên rồi cũng nên.”

Đám bạn cậu ta liền cười hả hê, tràn đầy ác ý:

“Không hổ là khỉ ốm, biết cách giam người ở phòng thiết bị thật đấy. Chỗ đó nghe đồn có ma từ lâu rồi, thằng lùn đó chắc sợ phát khóc ra ấy chứ ha ha ha!”

Sau đó, tôi đã canh lúc “khỉ ốm” đi vệ sinh, tóm lấy cái đầu nhuộm vàng khè theo phong cách bất hảo đó mà đấm cho một trận, cướp chìa khóa, đi mở cửa phòng thiết bị.

Bên trong đúng là có một cậu con trai bị nhốt.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, tôi không còn nhớ được gương mặt hay phản ứng của cậu nam sinh lúc ấy.

Tôi từ nhỏ đã là một đứa “ngổ ngáo”, học qua vài năm taekwondo, dưới thì dám đánh thằng bé 3 tuổi tranh kẹo của người khác, trên thì dám tẩn cả mấy tên đầu gấu vỉa hè tự xưng “đại ca”.

Mang trong mình giấc mộng “hành hiệp trượng nghĩa” kiểu tuổi teen, chuyện như thế tôi đã làm không biết bao nhiêu lần, sự việc kia cũng chỉ là một trong số rất nhiều chuyện tầm thường đó.

Tầm thường đến mức sau khi nghe Mạnh Đào kể lại, tôi phải ngẫm nghĩ rất lâu mới lờ mờ nhớ ra được vài mảnh vụn hình ảnh.

Nhưng lại thật sự có một người — ghi nhớ chuyện đó suốt bao nhiêu năm.

Rồi đến rất, rất nhiều năm sau, mang theo ánh sáng rực rỡ đầy mình, bước trở lại tìm tôi.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Tôi hít một hơi thật sâu, mang dép lê ra mở cửa.

Vừa mở ra — cả một rổ màu đỏ chói khiến tôi giật bắn mình.

Bàn tay ôm giỏ từ từ hạ xuống, để lộ gương mặt của Giang Vân phía sau.

Khóe môi anh cong lên, ánh mắt dịu dàng, chỉ là trên mặt không biết bị gì mà có một vết đỏ dài.

“Hôm nay tôi đi dạo quanh vườn dâu, phát hiện ra rất nhiều quả có hình trái tim, nên hái một ít mang về tặng em.”

Xạo.

Tôi cũng từng đến vườn dâu đó rồi, làm gì có nhiều dâu hình tim đến thế?

Cổ họng đột nhiên nghẹn lại, tôi khẽ ho để lấy lại bình tĩnh, hỏi:

“Mặt anh bị sao thế?”

Anh chẳng để tâm, đưa mu bàn tay quẹt qua mặt:

“Lỡ chạy vào ruộng bắp, bị lá cào trúng.”

Vừa nói, anh vừa rút ra một chùm dâu từ trong rổ giơ trước mặt tôi:

“Em nhìn nè, còn hái được một chùm đôi dính liền nhau nữa.”

Ánh mắt tôi di chuyển từ chùm dâu quấn lấy nhau như đang tựa vào, đến đôi mắt lấp lánh như sao của anh, rồi nhìn xuống ống quần ướt sũng sương sớm.

“Bộp.”

Có thứ gì đó ẩm ướt, rơi thẳng xuống từ khóe mắt.

“Này Tương Tương, em đừng khóc mà!”

Giang Vân luống cuống đặt rổ xuống đỡ lấy tôi.

Mấy quả dâu còn vương sương lăn lóc ra ngoài, kêu lộp bộp, vang lên giữa những động tác rối rắm của anh, cùng với những tiếng lòng hoảng loạn vang vọng:

[Aaaa! Mình làm cô ấy khóc rồi! Cứu với! Giờ phải làm sao?! Phải làm sao đây?]

[Chắc chắn lại có người bắt nạt cô ấy! Là tên quản lý đó? Hay là Từ Duệ? Hay là cái netizen nào không biết điều lại gây áp lực cho cô ấy?]

Không phải ai cả.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo