Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mỗi lần thầy cô gọi bạn nam cuối lớp trả lời, tôi cũng như cả lớp quay đầu lại, nhưng ánh mắt lại luôn không kìm được mà rơi vào người ngồi bên cạnh – là cô ấy.
Thấy cô ấy cắn bút vật lộn với bài toán, tôi sẽ lén đặt vở ghi bài mới chép sạch sẽ lên bàn cô ấy.
Cô ấy có lẽ tưởng là Lâm Mạc đưa cho, tôi nhìn cô ấy cầm cuốn sổ hỏi han hết người này đến người kia, cuối cùng vẫn còn vẻ nghi ngờ mà nhận lấy.
Từ đó, giữa chúng tôi có một sự ăn ý kỳ lạ: Mỗi dịp trước kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ, tôi lặng lẽ đặt sổ ghi chép lên bàn cô ấy. Còn cô ấy, đúng vào ngày hôm sau, cũng để lại một chiếc bánh kem dâu nhỏ cùng tờ giấy nhớ hình trái tim, viết một chữ “Cảm ơn”.
Có lần tôi nghe thấy mấy thằng con trai to lớn trong căn-tin nhắc đến tên cô ấy, giọng điệu thô tục hạ tiện, nói là muốn “dạy cho cô ấy một bài học”.
Tôi nghĩ: Bọn mày là giống cóc ghẻ gì vậy?
Thế là tôi xách gậy gỗ chặn đường, đánh nhau với chúng.
Chuyện ầm ĩ không nhỏ, năm đứa kia phải khâu hết mười tám mũi.
Một tuần sau, tôi quay lại trường với cánh tay treo và cây nạng.
Đã trễ mất hai, ba ngày so với ngày hẹn để đưa sổ ghi chép.
Tôi lại lén lút để cuốn vở lên bàn cô ấy, lần đầu tiên kẹp thêm một mảnh giấy nhỏ: [Xin lỗi, gần đây cảm bị cảm, nên tới trễ.]
Hôm sau tan học, trên bàn cô ấy có một túi lớn thuốc cảm và một con gấu bông màu hồng đang giơ tờ giấy nhớ:
“Phải chú ý sức khỏe đó nhé! Không biết bạn bị loại cảm nào, mình mua vài loại, bạn xem loại nào hợp thì dùng nha. Tặng bạn một chú gấu hộ mệnh được pháp sư ban phước, mong nó sẽ giúp bạn tránh được ốm đau và xui xẻo.”
Chú gấu nhỏ đó quả thật rất thần kỳ.
Từ ngày có nó, tôi không còn gặp những điều kỳ lạ nữa.
Tôi từng nghĩ mọi thứ sẽ cứ tiếp diễn như vậy.
Nhưng cô ấy đột nhiên chuyển trường – chuyển đi rất vội.
Ngày hôm sau, trên bàn trống của cô ấy, tôi chỉ thấy một bức thư để lại cho mình.
Cô ấy tưởng tôi là con gái.
Trong thư, cô ấy gọi tôi là “chị em”, chúc tôi tiền đồ rộng mở, thuận buồm xuôi gió.
Đó là khoảng thời gian tôi hoang mang nhất.
Tôi không biết cô ấy chuyển đi đâu.
Không ai biết.
Ngay cả Lâm Mạc cũng không.
Khó mà tưởng tượng nổi – người ngoài luôn tưởng là lạnh lùng trầm ổn như tôi, lại có thể lắm lời và lải nhải trong lòng đến vậy.
Cho đến năm lớp 11, bạn thân của tôi gửi một tấm ảnh:
[Bạn mới chuyển trường tới của lớp mình nè, tên là Tịch Tương Tương, có phải là người cậu tìm bao lâu nay không?]
Tôi nhìn chằm chằm tấm ảnh ấy rất lâu.
Vẫn là mái tóc đuôi ngựa buộc cao, nhưng ánh mắt đã thêm nét điềm tĩnh, trầm ổn.
Thành tích của cô ấy đã rất tốt, không còn là cô gái ngủ gật trong giờ Toán, phải cần đến sổ ghi chép của tôi nữa.
Tôi thường trốn học vào thứ Sáu, lén sang trường bên cạnh chỉ để nhìn cô ấy từ xa qua cửa sổ.
Một lần, khi tôi đang lên cầu thang, lại vừa hay gặp cô ấy đang đi xuống.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tim tôi như ngừng đập.
Những năm qua, tôi đã cao hơn rất nhiều, cũng từng nhận không ít thư tỏ tình từ các bạn nữ.
Tôi biết mình cũng không đến nỗi nào.
Nhưng trước mặt cô ấy, tôi lại giống như đứa học sinh cấp hai bị nhốt trong phòng dụng cụ năm nào.
Cô ấy rực rỡ đến mức chói mắt, còn tôi thì chẳng có chút sức kháng cự.
Cô ấy mỉm cười với tôi một cái, rồi lướt qua tôi.
Tôi đứng trên bậc thang, chỉ cảm thấy linh hồn mình như bay xa khỏi thể xác.
Lúc điền nguyện vọng đại học, tôi đã thông qua rất nhiều người để liên hệ với cô giáo chủ nhiệm của cô ấy, chỉ để tìm hiểu xem nguyện vọng của cô ấy là gì.
Không ngờ – cô ấy lại đột ngột đổi sang một học viện điện ảnh ở thành phố khác.
Có lẽ đây chính là hình phạt dành cho kẻ nhút nhát.
May mà sau này, chúng tôi gặp lại nhau trên một chương trình tạp kỹ.
Tôi lấy hết dũng khí để tỏ tình.
Cô ấy nói: “Em cũng thích anh.”
Và giờ đây —
Tôi đang ngồi dưới sân khấu, nhìn cô ấy trên bục nhận giải – rực rỡ tỏa sáng.
Cô ấy mặc chiếc váy dạ hội thật đẹp, trên tay là chiếc cúp vàng, đọc bài phát biểu mà hai đứa đã cặm cụi viết cùng nhau đêm qua.
Đọc đến câu cuối, cô bỗng ngừng lại một nhịp,
rồi tiếp tục nói:
“Tôi muốn ôm một người.”
“Là người tôi yêu.”
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay, tiếng hò reo rộn rã.
Cô buông micro,
giữa biển người đông nghẹt ấy bước về phía tôi.
Còn tôi,
đã sớm dang rộng vòng tay, chờ cô ở cuối con đường.
– Hết –