Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4.
Sau khi về nhà, bầu không khí trở nên… Kỳ quặc lạ thường.
Lê Xuyên ngồi đờ ra trên bậc thềm, người lấm bùn, tóc còn vướng vài cái lông gà, ánh mắt thì trống rỗng như thể linh hồn đã rời xác.
Rapper Zozo, người theo phong cách ngầu lạnh, hốt hoảng chạy lên lầu gỡ tóc tết và gội đầu. Nghe nói lúc bắt cá vô tình ngã thẳng xuống mương nước.
Bạch Tinh Tinh đang giữ hình tượng “trà xanh”, giờ cũng vứt sạch hình tượng, quần ướt sũng xắn cao tận đầu gối, nằm phệt ra đất với tư thế hết sức… Tùy ý. Miệng còn lẩm bẩm:
“Tôi không hiểu tại sao phải đánh rơi con cá của tôi… Tôi đã mò suốt hai tiếng mới bắt được mà… Sao không tha cho con cá khổ mệnh đó của tôi chứ… Tôi không hiểu, tôi nghĩ mãi cũng không ra, rốt cuộc là vì sao…”
Lê Xuyên từ từ quay đầu nhìn cô ta một lúc, rồi nở một nụ cười… Cực kỳ méo mó.
Chỉ có Mạnh Đào là vẫn vui vẻ như thường, ôm bát dâu tây ăn say sưa, thỉnh thoảng còn chạy đến bếp đút cho tôi một quả.
Giang Vân nhăn nhó, mặt mày hầm hầm đuổi cô ấy ra khỏi bếp.
Bên tai tôi toàn là tiếng anh lẩm bẩm loạn xạ:
[Chết rồi, hôm nay mất mặt quá trời trước mặt cô ấy. Hình tượng lạnh lùng cao lãnh chắc là tiêu luôn rồi…]
[Chắc chắn cô ấy nghĩ mình vừa ngốc lại còn có tâm tư mờ ám…]
[A a a! Đều tại con nhãi Mạnh Đào!]
[Thôi không sao, ít nhất cô ấy đã tặng mình một quả dâu, chứng tỏ mình vẫn quan trọng, vẫn còn cơ hội!]
[Nhưng mà… Cô ấy cũng tặng cho Mạnh Đào một quả! Lại là tại con nhãi đó!]
Thiệt luôn á, làm sao mà lắm lời đến vậy…
Tôi day day tai, lôi từ giỏ ra một quả dâu to, rửa sạch rồi đưa cho anh.
[Cô ấy lại tặng tôi thêm một quả nữa!]
[Tôi là người đàn ông được tặng hai quả dâu! Nhất định là tôi rất đặc biệt trong lòng cô ấy! Mạnh Đào là cái thá gì! Hừ~]
Thật sự đó… Làm ơn đừng quá hoang tưởng.
5.
Giang Vân thích tôi.
Tại sao chứ?
Tôi thậm chí còn chưa từng hợp tác với anh lần nào.
Một bóng người bất ngờ chắn trước mặt, khi tôi ngẩng lên thì thấy khuôn mặt đẹp trai sắc nét của Giang Vân.
“Tương Tương, có thể phiền em thắt hộ tôi cái tạp dề không?”
Mạnh Đào vừa lắc lư vừa đi tới, miệng ngậm chai sữa chua, tay thì đưa ra định lấy cái tạp dề từ tay anh:
“Đưa em, để em giúp cho.”
Giang Vân lập tức rụt tay lại, cảnh giác như gặp kẻ trộm, trợn mắt nhìn cô ấy:
“Em định làm gì?”
Tay anh giấu cái tạp dề ra sau lưng, rồi cứ dúi dúi về phía tôi.
Tôi đành phải nhận lấy và giúp anh mặc tạp dề.
Mà lố bịch là… Lại còn màu hồng.
Lúc thắt dây, tôi đi vòng ra sau lưng anh.
Và rồi, tôi nghe thấy giọng anh, có chút… Tiếc nuối:
[Aizz… Sao lại thắt từ phía sau vậy chứ. Nếu mà thắt từ trước thì sẽ trông giống như một cái ôm ấy…]
[Tay cô ấy sao mà ngoan vậy chứ, tôi đã luyện cơ bụng tốn cả đống thời gian, chẳng lẽ cô ấy không muốn sờ thử một cái à? Sao có thể nhịn được cơ chứ?]
Tôi mặt không cảm xúc, siết mạnh dây buộc tạp dề một cái.
“Á…” – Giang Vân bị siết đến mức bật ra một tiếng nghẹn.
“Xin lỗi Giang tiên sinh, có phải hơi chặt rồi không ạ?”
Chưa kịp buông ra, eo anh lại cố tình hóp vào thêm một chút nữa.
Rồi tôi nghe thấy giọng anh bình thản:
“Không sao, có thể… Siết thêm chút cũng được.”
Đồng thời, một giọng khác vang lên trong đầu tôi:
[Cô ấy đúng là thích eo thon mà…]
[Giang Vân, nín thở! Kiên trì lên! Hóp nữa! Hóp nữa đi!]
Tôi vội vàng thắt nút xong trước khi anh… Tự nghẹt thở mà xỉu ra sàn, chỉ thấy Giang Vân khẽ thở hắt ra một hơi, nét mặt bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, còn quay lại cười với tôi, cảm ơn một câu rất lễ độ.
Trông vẫn đạo mạo, vẫn đĩnh đạc.
Chỉ là khóe mắt do thiếu dưỡng khí mà… Hơi ửng đỏ.
…
Không hổ danh là ảnh đế.
Quả thật rất biết… “Diễn”.