Nghe Lén Tiếng Lòng Ảnh Đế - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

6.

Do tổ của Lê Xuyên bắt gà thất bại, còn cá mà Bạch Tinh Tinh bắt được thì bị Zozo húc cho rớt về sông, nên bữa tối hôm nay rất lành mạnh, rất thân thiện với môi trường.

Món mặn duy nhất… Chính là hai quả trứng gà mà Mạnh Đào mò được, được Giang Vân đánh ra nấu thành một đĩa trứng xào cà chua.

Lúc này, đĩa mặn duy nhất trên bàn ăn lại được đẩy về phía tôi.

[Tương Tương thích vị chua ngọt mà. Vốn định nấu cá sốt hạt thông để thể hiện chút tay nghề, mà cái đám này thật sự vô dụng, đến cá còn không bắt được!]

 

[Không biết cô ấy có thấy thất vọng không nữa…]

Thật sự không có đâu, tôi không chê, thật đấy.

Nhưng giữa một bàn rau xanh lè mà một mình ngồi ăn đĩa đỏ rực nổi bật kia, tôi… Không dám động đũa.

Người ghét tôi đã đủ nhiều rồi, vì nghiệp diễn mình tích thêm tí công đức vậy.

[Cô ấy không ăn. Tại sao không ăn? Quả nhiên là không thích rồi… Trái tim mình tan nát mất… Đau lòng quá…]

Tôi cắn răng gắp một miếng trứng. Chua chua ngọt ngọt, mềm mịn ngon tuyệt.

Thật lòng khen:

“Rất ngon, Giang tiên sinh thật giỏi nấu ăn.”

 

[Aaaa, cô ấy khen tôi rồi á!]

 

[Xoay tròn! Nhảy múa! Trời trong nắng ấm chim hót hoa nở rộn ràng!]

 

[Cô ấy dễ thương quá đi… Muốn nấu cơm cho cô ấy cả đời…]

Tôi suýt nữa bị cơm trong miệng làm nghẹn chết, vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy tai Giang Vân đỏ rần, còn lén đẩy đĩa trứng lại gần tôi thêm lần nữa.

“Ừm, nếu em thích… Thì ăn nhiều một chút.”

[Bà này không biết ngượng à? Bàn ăn có mỗi đĩa đồ mặn mà cũng dám kê vào trước mặt mình ăn?]

[Trên kia, làm ơn tỉnh táo dùm cái! Là Giang Vân đẩy đến cho người ta, cũng là Giang Vân nói người ta ăn. Với lại cô ấy ăn xong đã đặt lại giữa bàn rồi, còn muốn người ta làm gì nữa?]

[Các người còn đang cãi nhau vì một đĩa đồ ăn, còn tôi sắp khóc chết vì anh tôi rồi… Chẳng lẽ sau này chị dâu tôi sẽ họ Tịch thật sao? Tôi khóc đến mức bất tỉnh bây giờ đây!]

[Mọi người có thấy ánh mắt Giang Vân không? Trời đất ơi, dịu dàng đến mức tan chảy luôn đó!]

[Aaaaa tôi không nghe! Tôi không nghe! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào được!]

Ừm.

Tôi cũng thấy… Đúng là ảo ma thật đấy.

7.

Sáng hôm sau, vừa xuống lầu tôi đã thấy Giang Vân đang ngồi trên sofa.

Ánh nắng buổi sớm xuyên qua tán cây ngoài cửa sổ, lung linh nhảy nhót trên mái tóc đen của anh. Anh cầm một cuốn sách, vẻ mặt chăm chú, nghiêm túc như đang nghiên cứu triết học.

Có vẻ bị tiếng bước chân tôi đánh thức, anh nghiêng mặt sang, hơi ngẩn người khi thấy tôi rồi mỉm cười chào hỏi:

“Tương Tương, chào buổi sáng.”

Ánh nắng vừa khéo hôn lên cổ bên trái của anh, tạo nên một khung cảnh… Thật khiến người ta dễ chịu.

Nếu như không có tiếng lòng vang lên muộn hơn một nhịp sau đó.

[Tôi là người đầu tiên nói chào buổi sáng với cô ấy đấy! Không uổng công tôi “set up tạo hình” mất cả tiếng đồng hồ!]

… Là vậy sao?

Tôi rót một cốc nước từ bếp, khẽ chào lại:

“Chào buổi sáng, Giang tiên sinh. Hôm nay anh dậy sớm ghê.”

 

“Không có, tôi cũng vừa mới dậy thôi.”

Dối trá.

Giang Vân gập sách lại rồi đặt lên giá.

Tôi lén liếc tiêu đề trên gáy sách.

《Cẩm nang tu luyện thành đàn ông tốt – Nâng cấp kỹ năng nấu nướng trong 21 ngày》

“Sáng nay muốn ăn gì không?”

Tôi lập tức quay đầu đi: “Gì cũng được.”

Giang Vân bắt đầu chiên trứng, tôi thì đứng cạnh pha bột yến mạch.

Lúc đó, Mạnh Đào mặc bộ đồ ngủ hình thỏ, ngái ngủ lê lết lại gần:

“Em muốn trứng lòng đào á.”

Giang Vân lạnh lùng đáp:

“Không có.”

 

“Sao lại không có? Nếu không thì em méc với Tương Tương là—”

 

“Em im miệng! Tí xong tôi làm cho em.”

Nói được nửa vời là sao? Cuối cùng là muốn méc tôi cái gì?

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo