Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau tôi chợt nhận ra: Nhịp tim hỗn loạn đó là của chính tôi.
Tôi đưa tay lau trán anh — ướt đẫm mồ hôi, lạnh toát.
Không đúng.
Trạng thái của Giang Vân… Có gì đó không ổn.
Tôi giơ tay làm dấu hiệu tạm dừng về phía camera gắn trên tường.
Ngay sau đó, đèn chiếu phụ được bật lên, vài nhân viên chạy vội đến kiểm tra tình hình. Một cậu nhân viên định đỡ Giang Vân dậy nhưng bị tôi lắc đầu cản lại.
Tôi chỉ vào Giang Vân, ý bảo mọi người tạm thời ra ngoài.
Chẳng bao lâu, trong căn phòng chật hẹp chỉ còn lại tôi và Giang Vân.
Tôi xoay cây gậy quay sang phía bức tường trống, rồi tắt micro của cả hai.
Màn hình livestream hiện lên màu trắng, hàng loạt bình luận bật lên trên làn đạn:
[Sao đứng im rồi? Cả tiếng cũng không có là sao?]
[Anh tôi chắc bị dọa thật rồi…]
[Tôi đã nói con nhỏ kia xui lắm mà! Không chừng cố tình hù anh Giang Vân để giả vờ ôm ấp lấy lòng tin đấy! Rõ là đồ trà xanh tâm cơ!]
[Mau cho xem đi mà a a a! Gấp chết tôi rồi đây này! Giờ tôi chính là vua Gấp Gáp nhất nước Gấp Gáp luôn á!]
12.
Tôi hoàn toàn không còn tâm trí quan tâm tới đám bình luận trên livestream nữa.
Trạng thái của Giang Vân lúc này thực sự rất giống… Hội chứng căng thẳng sau sang chấn tâm lý.
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng anh, gọi tên anh.
Đồng tử của anh như đang lạc vào cõi hư vô, một lúc lâu sau mới dần lấy lại tiêu cự.
Tôi lại gọi thêm một tiếng nữa.
Giang Vân nhìn tôi chằm chằm, mắt vẫn ngơ ngác, mãi cho đến một khoảnh khắc — bất chợt trở nên tỉnh táo.
[Chết tiệt! Mình đang làm gì thế này? Sao lại đè lên người Tương Tương?]
[Đồ cầm thú!]
Anh hoảng loạn bật dậy, vội vàng đỡ tôi ngồi dậy rồi lúng túng buông tay ra ngay lập tức.
[Xong đời rồi… Mình vừa mới hứa sẽ bảo vệ người ta, vậy mà lại bị dọa đến mức ngất ngây luôn, mất mặt chết đi được…]
[Làm sao đây làm sao đây làm sao đây?]
Anh do dự một hồi, khẽ nói:
“Xin lỗi… Vừa rồi tôi bị dọa sợ quá.”
Bị dọa nên mới ôm chặt tôi sao?
Tôi nghiêng đầu nhìn anh:
“Anh còn điều gì muốn nói nữa không?”
Giang Vân bị ánh mắt tôi nhìn chằm chằm, dần dần cúi thấp đầu, tay vô thức vò vò tay áo.
Thật lâu thật lâu sau, anh mới ngẩng đầu lên, khẽ nói, giọng nói vừa chân thành vừa rụt rè:
“Xin lỗi nhé, Tịch Tương Tương, tôi có một câu… Vẫn luôn muốn nói với em. Là… Tôi thích em. Qua rất nhiều năm rồi, tôi vẫn… thích em.”
“Tôi biết em không thích người như tôi đâu. Em thích kiểu lạnh lùng, ít nói, học giỏi mà… Nhưng mà tôi vẫn muốn thử một lần… Lỡ như — lỡ như em chịu nhìn tôi một cái thì sao?”
“Nhưng mà… Xin lỗi nhé. Có vẻ như… tôi lại làm hỏng hết rồi…”
Anh cười gượng, gương mặt vừa đỏ vừa buồn:
“Em đừng thấy áp lực… Thật sự cũng chẳng sao đâu, em…”
[Buồn quá… Muốn khóc luôn rồi… Cô ấy có thể đừng nhìn mình nữa không… Mình sắp khóc mất…]
“Em… Không thích tôi cũng…”
“Vậy thì đúng là trùng hợp đấy.”
Tôi cắt lời anh.
“Vì… Có thể em cũng hơi hơi thích anh.”
Giang Vân chết sững.
Tôi giơ hai tay lên nhìn anh, nhếch môi cười:
“Ảnh đế Giang, cho em xin cơ hội… Sờ eo một chút được không?”