Nghe Lén Tiếng Lòng Ảnh Đế - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

10.

Xe buýt dừng ngay trước cổng khu vui chơi. Sau khi quét vé vào cổng, từng cặp một được nhân viên dẫn đến địa điểm thực hiện nhiệm vụ của mình.

Tôi và Giang Vân bị bịt mắt rồi “đóng gói” đưa thẳng vào nhà ma.

Trước khi tai nghe phát lệnh “được tháo bịt mắt”, Giang Vân còn ghé sát tai tôi thì thầm:

“Em có sợ không?”

Nhưng ngay giây tiếp theo — anh hít sâu một hơi lạnh đến mức rợn người.

[A a a a a! Có ma thật kìa!]

Tôi liếc theo ánh mắt anh — thì thấy một NPC tóc dài đen xõa, mặt đầy máu, đang treo ngược trên trần ngay phía trên đầu tôi. Biểu cảm của hắn méo mó kinh dị đến mức chẳng giống người.

Trong ánh đèn xanh nhợt nhạt và mờ mờ tối, cảnh tượng đó vừa kinh khủng vừa quái dị.

Giang Vân lập tức túm chặt cổ tay tôi, kéo tôi chạy thục mạng.

Khu này khá tối, tôi chỉ biết cắm đầu chạy theo Giang Vân, chạy tới chạy lui, chẳng rõ đã lao vào đâu, cuối cùng anh “phịch” một tiếng, đóng cửa cái rầm, chui tọt vào một căn phòng nhỏ.

Tay anh vẫn còn run, cả người dựa hẳn vào cửa mà thở dốc từng nhịp.

Tôi thì thật ra… Không sợ cho lắm.

Nhưng tôi nhớ rõ là phải giữ hình tượng nhân vật!

Vì không gian giới hạn, nhân viên quay phim không tiện theo sát nên mỗi người được phát một cây gậy selfie gắn camera. Lúc này cái đèn đỏ ở đầu máy quay vẫn còn nhấp nháy, nghĩa là đang phát sóng trực tiếp, có hàng vạn khán giả đang dán mắt vào phản ứng của tôi và Giang Vân.

Thế là tôi cũng vờ như bị hù chết khiếp, ôm ngực, run rẩy bật thốt:

“Đáng sợ quá đi mất! Trời ơi sao lại xuất hiện đột ngột như vậy, làm em sợ muốn khóc luôn đó hu hu~”

Giang Vân khựng lại.

[Không được! Không thể tỏ ra sợ!]

 

[Tương Tương chắc chắn đang rất sợ, nếu tôi mà tỏ ra hoảng loạn thì cô ấy sẽ càng hoảng hơn.]

 

[Không được run! Không được run! Giang Vân, giữ bình tĩnh! Không sao cả! Không sao cả!]

 

[Hu hu hu… Nhưng mà đáng sợ thật đó…]

Tôi nghe rõ tiếng nội tâm vừa giằng xé vừa run lẩy bẩy của anh, cuối cùng… Anh hít sâu một hơi, tay lạnh toát siết chặt cổ tay tôi, giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh:

“Không sao đâu, đều là giả thôi.”

 

“Nếu sợ… Thì cứ nắm chặt lấy tôi.”

 

“Tôi sẽ bảo vệ em.”

Ánh mắt đen láy của anh nhìn tôi chăm chú trong ánh sáng lờ mờ, nghiêm túc mà nóng bỏng, như xuyên qua da thịt thiêu đốt đến tận đáy lòng tôi.

“Tôi sẽ bảo vệ em.”

Từ trước đến nay, chỉ có tôi là người nói câu đó với người khác.

Lần đầu tiên, có người nói với tôi như vậy.

Phải nói là… Nghe cũng… Hay thật.

Tôi khẽ đưa tay ra, mò mẫm trong bóng tối nắm lấy tay Giang Vân, nhẹ giọng:

“Vậy thì… Làm phiền Giang tiên sinh rồi.”

11.

Trước khi vào nhà ma, Giang Vân đã cố nhớ kỹ bản đồ lối đi.

Cộng thêm những câu tự thôi miên tâm lý mà anh tự nhắc mình, cả hai chúng tôi có thể nói là… Đi khá suôn sẻ.

Chỉ là — kỳ lạ ở chỗ — từ lúc tôi nắm tay Giang Vân, tôi lại không nghe thấy tiếng lòng anh nữa.

Chẳng lẽ… Năng lực đọc tâm của tôi biến mất rồi sao?

Tôi lặng lẽ bóp nhẹ lòng bàn tay anh.

Anh lảo đảo một chút, rồi nhanh chóng đứng vững lại, vẫn nắm chặt tay tôi, kéo tôi tránh khỏi mấy cái giường sắt vấy đầy máu giả, tiếp tục mò mẫm tiến lên.

Nhưng tôi vẫn không nghe thấy bất kỳ suy nghĩ nào từ anh.

Trong lúc còn đang nghĩ ngợi, tôi không để ý là áo khoác mình vướng vào thứ gì đó, bị kéo mạnh về phía sau khiến cả người loạng choạng ngã ngửa.

Giang Vân lập tức phản ứng, quay người lại định đỡ tôi.

Ngay khoảnh khắc đó — tôi ngẩng lên theo phản xạ — và đập vào mắt tôi là một khuôn mặt quỷ xanh lè nanh vuốt nhọn hoắt từ phía sau lưng anh thò ra!

Tim tôi thắt lại.

“!”

Ngay giây sau, “con quỷ” đó gầm lên một tiếng khàn khàn ngay bên tai Giang Vân, bàn tay trắng bệch như xác chết gân guốc vươn về phía lưng anh.

Giang Vân hét lên một tiếng, túm chặt tôi, vừa la “cứu mạng” vừa kéo tôi chạy thục mạng.

Không cẩn thận, hai đứa đâm vào một vật cản bên trái, cả hai vấp ngã, lăn vào một góc nhỏ. Phía sau, NPC vẫn rít gào, vùng vẫy đuổi theo.

Trong ánh đèn mờ mờ, Giang Vân bất ngờ lật người đè lên tôi, vừa run rẩy vừa ôm chặt lấy tôi, miệng lặp đi lặp lại:

“Không được động vào cô ấy… Tránh ra… Không được…”

Khuôn mặt anh trắng bệch như tờ giấy, mắt nhắm chặt, môi run cầm cập, nhưng vòng tay ôm tôi thì siết chặt như không muốn buông.

“Thình thịch… Thình thịch…”

Tôi nghe thấy tiếng tim đập dữ dội.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo