Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày xưa, anh là lò sưởi ấm áp nhất đời tôi.
Cơ thể tôi quanh năm lạnh buốt, mùa đông còn lạnh hơn.
Anh sẽ xót xa ôm lấy đôi bàn tay tôi vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể anh để sưởi ấm cho tôi.
Khi đó, anh là một Thiếu chủ ngạo mạn, cao ngạo, không biết cúi đầu là gì.
Anh sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ tôi, bằng cách vụng về của riêng anh.
Anh sẽ chủ động nhận lỗi, mặc dù rất tức giận khi tôi không công khai mối quan hệ của chúng tôi, nhưng vẫn tôn trọng tôi.
"Thật ra ta cũng không muốn công khai đâu, buồn cười thật, người thích Thiếu chủ ta xếp hàng từ kinh thành đến Giang Nam, sao bản Thiếu chủ lại cần bận tâm đến chuyện nhỏ này chứ?"
Ấy vậy mà đến nửa đêm lại lén lút vào phòng tôi, vừa khóc vừa nói: "Ta sai rồi, là trái tim ta dành cho em xếp hàng từ kinh thành đến Giang Nam, Bội Nhi, thật sự không thể công khai mối quan hệ của chúng ta sao?"
Tôi cười vỗ vỗ đầu anh, giọng nói kiên định: "Không thể."
Tôi thích anh, chỉ là sự thích đó quá nhỏ bé so với mối hận thù mà tôi mang trên mình.
11
Lần đầu gặp, anh nói: “Bội Nhi, em chính là sự cứu rỗi của ta.”
Sau khi diệt quốc, anh lại nói: “Bội Nhi, chúng ta thật sự không thể quay lại được nữa sao?”
Đồ ngốc, đương nhiên là không thể quay lại được nữa.
Phụ hoàng tôi nhân từ, thủ đoạn ôn hòa.
Năm đó bị gia tộc họ Ngụy diệt quốc, nhà họ Ngụy không muốn quay lại, vậy tôi cần gì phải nghĩ đến chuyện quay lại.
Tôi giả vờ yếu đuối: "Thiếu chủ, nằm trong cái quan tài này không thoải mái, có thể đổi sang một cái giường không?"
Anh im lặng một lúc, ánh mắt đen kịt, lạnh lẽo.
Tôi vội vàng đưa tay ôm lấy mặt anh, cười híp mắt nhìn anh:
"Thiếu chủ là người tốt nhất mà phải không? Mặc dù nhìn anh có vẻ lạnh lùng, nhưng tôi biết anh chắc chắn sẽ đồng ý đúng không? Mặc dù Thiếu chủ là ma, nhưng cũng là con ma đẹp trai nhất thiên hạ, thật sự không thể giúp tôi đổi một cái giường sao?"
Tôi nhón chân, khẽ hôn lên khóe môi anh.
Đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh đột nhiên mất bình tĩnh, lúng túng quay mặt đi.
Yết hầu lên xuống, giọng nói bỗng trở nên khàn khàn đầy từ tính: "Được, theo ý em."
Rõ ràng là ma không có tim, nhưng tôi lại cảm thấy tim anh lúc này chắc hẳn đang đập rộn ràng như sấm động trời.
Thậm chí hai bên tai anh còn đỏ lên một cách kỳ lạ.
Không hổ danh là Quỷ vương, đến phản ứng của con người cũng bắt chước được.
Ngoài cửa, Tiểu Đào im lặng: "Thiếu chủ... chắc là bị KTV rồi hả?"
Tiểu Hạ lắc đầu: "Chắc là bị CPU rồi, mấy trăm năm nay Thiếu chủ chỉ ngủ trong chiếc quan tài đó thôi mà."
Đêm hôm đó, cả căn phòng như được khoác lên một chiếc áo mới.
Tôi không biết anh đã làm thế nào.
Chỉ biết khi tôi sắp thiếp đi, anh ôm lấy eo tôi.
Ánh mắt nóng rực, giọng nói khàn khàn:
"Nhưng ta biết, em rõ ràng chính là nàng, không có những hận thù kia, đáng lẽ ra em phải như thế này.
"Nàng không biết làm nũng, nhưng em thì biết..."
Vậy thì, cứ coi như nàng công chúa triều đại cũ kia đã thực sự chết rồi đi.
12
Giữa cơn mơ mang mộng mị của buổi sáng oi ả, tôi bỗng tỉnh giấc vì một mùi hương quyến rũ.
Trong mơ, tôi ngửi thấy mùi thịt bò hầm cà chua, và cả bánh crepe nữa.
Tôi mở bừng mắt, chợt nhớ lại lời Nguỵ Hạc Thanh nói đêm qua.
Khi nhận ra, tôi chỉ muốn tự tát mình hai cái!
Ngu ngốc! Đồ ăn bày trước mắt mà còn có tâm trí nghĩ đến đàn ông!
Thật là quá mất mặt!
Tôi bật dậy chạy ngay đến.
Y như những gì tôi ngửi thấy, trên bàn trà có một phần cơm thịt bò hầm, một cái bánh crepe và một ly trà sữa! !
Mắt tôi sáng rực, lao tới ăn ngấu nghiến.
Lúc này, Tiểu Đào và Tiểu Hạ bưng chậu bước vào, thấy tôi đã ăn rồi thì ngẩn người.
"Xem ra Thiếu phu nhân không cần chúng ta hầu rửa mặt rửa tay rồi nhỉ?"
"Đợi ăn xong rồi hầu hạ Thiếu phu nhân rửa tay cũng chưa muộn."
Hai người đi sang một bên đứng.
Tôi vừa ăn vừa hỏi họ: "Mấy thứ này hai người mua à?"
Họ gật đầu.
"Không phải hai người là ma sao? Sao mua được đồ thế? Đừng nói là không trả tiền đấy nhé?"
Tôi trợn tròn mắt, nhưng vẫn không quên ăn.
Họ lại nói: "Thiếu phu nhân yên tâm, ở thế giới loài người chúng tôi có tên riêng, mỗi lần ra ngoài mua đồ Thiếu chủ đều đưa tiền của loài người cho chúng tôi."
Tôi tỏ vẻ hứng thú: "Vậy hai người ở ngoài tên là gì?"
Tiểu Đào: "Tôi tên Lãnh Thiếu."
Tiểu Hạ: "Tôi tên Lệ Thương."
Tôi: "Còn tôi tên Mary Sue đây."
Quá rõ rồi, hai con ma này là nạn nhân của tiểu thuyết mạng.
Tôi vẫn cắm đầu ăn, không để ý họ đã lặng lẽ rời đi.
Trong lòng tôi nghĩ, tôi chỉ là một con cá ươn thôi, giờ không cần đi làm mà vẫn có cái ăn, Thiếu chủ đây là đang trả thù tôi hay là cho tôi hưởng phúc vậy?
Một bàn tay lạnh lẽo, to lớn, không báo trước đặt lên gáy tôi.
Giống như muốn khống chế tôi, nhẹ nhàng nắm lại.
"Ăn xong chưa, phu nhân?"
Tôi không để ý đến cách xưng hô, lắc đầu, có chút buồn bã: "Nếu có điện thoại thì tốt hơn, ăn cơm mà không lướt điện thoại thì còn gì là ăn cơm nữa, anh đang giam cầm tôi đấy, chơi với lửa nguy hiểm lắm biết không?"
Thế nhưng anh lại cúi xuống, như một kẻ biến thái, nhẹ nhàng ngửi tóc tôi.
Ngón tay không nặng không nhẹ xoa nắn miếng thịt sau gáy tôi.
Tiếng cười lạnh lùng, tàn ác: "Bội Nhi quên rồi sao, ngày xưa em cũng đối xử với ta như vậy, sau đó giết cả nhà ta, ta cũng chết dưới kiếm của em."
Tôi sững người: "Sao, anh định đâm chết tôi à?"
Anh ngẩn ra một lúc, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: "Mạng của em là của ta, hành hạ em như thế nào cũng là do ta quyết định."
Tôi đã phát hiện ra, tên này báo thù nhưng mà báo thù cho có lệ.
Thôi kệ, cá mặn thì cứ nằm tiếp đi.
13
Nguỵ Hạc Thanh tiếp tục giam giữ tôi, tôi mới nhận ra cách xưng hô của anh đã thay đổi.
Anh gọi tôi là phu nhân, dường như rất thích cách gọi này.
Hơn nữa, mỗi đêm anh đều phải ôm tôi ngủ trên chiếc giường mới.
Tôi: ... Hay là anh đổi người khác để trả thù đi?
Chiếc quan tài chắc là do anh đặc biệt tìm người làm, vừa to vừa rộng.
Thậm chí còn treo thêm vài dải đèn ngôi sao dưới nắp quan tài.
Tôi đứng bên giường nhìn những dải đèn ngôi sao, rồi ngước lên liếc nhìn anh.
Anh quay mặt đi, cố tình lờ đi ánh mắt của tôi.
Ánh mắt có chút né tránh.
Tôi cong khóe môi: "Thiếu chủ, anh trả thù đúng cách quá, hay là trả điện thoại lại cho tôi đi?"
"Trả điện thoại cho em thì còn gọi là trả thù sao?"
Tôi không phục: "Sao lại không? Anh thử nghĩ xem tác hại của điện thoại lớn thế nào. Nó sẽ ảnh hưởng đến thị lực của tôi, xem video nhiều còn khiến trí tuệ của tôi suy giảm, gõ chữ lâu còn dễ bị viêm gân cổ tay, anh trả điện thoại cho tôi chính là đang hại tôi đấy!"
Nguỵ Hạc Thanh: "..."
Anh im lặng một lúc, rồi đột nhiên từ trên đầu tôi thả xuống một miếng ngọc bội, tua rua dưới miếng ngọc bội cứ đung đưa trước mắt tôi.
Tim tôi đập mạnh, ánh mắt có chút né tránh.
"Thiếu chủ, đây là cái gì vậy?"
Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên phía sau: "Không nhận ra sao?"
Tôi thật thà lắc đầu, không dám để lộ sơ hở.
Trời ạ, tôi nhận ra chứ!
Đây chính là miếng ngọc bội cổ mà tôi cất ở nhà mà!
Tại sao tôi lại chắc chắn đây là đồ cổ?
Vì đây là thứ Nguỵ Hạc Thanh đã tặng cho tôi ngàn năm trước, trước khi nước Ngụy bị diệt.