Người Đi, Gió Thổi, Nhưng Tình Vẫn Còn - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Năm tôi mười sáu tuổi, vô tình nhìn thấy miếng ngọc bội này ở một quầy hàng vỉa hè, tôi đã cầu xin người chủ quầy giữ lại cho tôi.


Trong hai năm, tôi làm thêm đủ mọi việc, thậm chí còn làm gia sư, cuối cùng cũng đủ tiền mua miếng ngọc bội này.


Sau đó, tôi luôn cất giữ nó cẩn thận ở nhà.


Tôi không ngờ, Nguỵ Hạc Thanh lại đến nhà tôi, còn tìm thấy miếng ngọc bội này.


"Phó Bội Nhi, miếng ngọc bội này được đặt trong chiếc hộp trên bàn trang điểm của em, nếu em không nhận ra, vậy nói xem nó đã xuất hiện trong phòng em bằng cách nào?"


Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi nghèo quá, chắc là tên trộm nào đó đến nhà tôi ăn trộm đồ, thấy tội quá nên đã tặng tôi miếng ngọc bội này."


Anh không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm.


Cứ như muốn nhìn ra một lỗ hổng trên mặt tôi.


Tôi—


Tôi nheo mắt, phóng cho anh một cái nhìn gợi tình, "Con ma chết tiệt này, anh nói gì đi chứ~"


Quả nhiên, sắc mặt anh lại trở nên âm trầm.


Sau khi anh rời đi, ánh mắt tôi trở nên tĩnh lặng.


Nếu anh thực sự biết, tôi chính là công chúa nước Sở, còn có ký ức của kiếp trước.


Đến lúc đó anh muốn làm gì cũng không sao, ngay cả khi muốn đâm lại nhát kiếm đó, tôi cũng không oán thán nửa lời.


Tôi tưởng rằng sau chuyện này, Nguỵ Hạc Thanh ít nhất sẽ im lặng một thời gian rồi mới tìm tôi.


Nhưng tôi đã quên mất, anh vẫn là con sói nhỏ năm xưa, tự mình sẽ tìm cách xuống nước.


Mỗi lần nhận lỗi đều cực nhanh.


Tôi không ngờ biến cố lại đến nhanh như vậy, khi Tiểu Đào và Tiểu Hạ đi mua đồ ăn cho tôi, Uông Tuyết đã đến...


14


Nghe thấy tiếng động, tôi ngước lên và nhìn thấy Uông Tuyết.


Lần trước cô ta hẳn đã bị trừng phạt, trông yếu ớt đi rất nhiều, một đạo sĩ nhỏ bé chắc cũng có thể thu phục được.


Tôi không vội vàng đứng dậy khỏi giường.


Nguỵ Hạc Thanh vẫn chưa trả lại điện thoại cho tôi, nếu Uông Tuyết thực sự muốn làm gì tôi, tôi không thể liên lạc với bất kỳ ai.


Mặc dù tôi yếu ớt, nhưng tôi giỏi giả vờ mà!


Bề ngoài tôi vẫn bình tĩnh, liếc nhìn cô ta một cái: "Có chuyện gì?"


Ánh mắt hận thù của Uông Tuyết trừng trừng nhìn tôi, như một con quỷ đòi mạng:


"Sao cô lại trở về?"


"Cái gì cơ?"


Giọng cô ta khàn khàn, độc ác: "Đã chết rồi, tại sao còn trở về? Ngày xưa chính cô đã đâm kiếm vào người Thiếu chủ, chính tay cô đã đẩy anh ấy ra, sao cô có mặt mũi đến đây?


"Dù bây giờ Thiếu chủ không giết cô, sau này nhất định sẽ giết cô, anh ấy hận cô thấu xương, chỉ muốn cô chết đi! Đã ngàn năm trôi qua rồi, tại sao cô không chịu buông tha cho Thiếu chủ!"


Tôi bình tĩnh nhếch môi, không giả vờ với cô ta nữa, giọng nói không kìm được pha chút ý cười:


"Tại sao ư? Vì không phải tôi chủ động tìm Thiếu chủ, mà là Thiếu chủ của cô chủ động tìm tôi. Nếu anh ấy thật sự hận tôi và muốn tôi chết, cứ để anh ấy đến đi, cô là cái thá gì mà có quyền quyết định thay anh ấy?"


Mắt cô ta trợn trừng, ánh mắt lộ ra một tia tội lỗi, nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất: "Cô... cô thật sự nhớ chuyện của ngàn năm trước!"


"Nhớ."


Phó tướng của tôi, một người nước Sở.


Lại phản bội vào lúc quan trọng nhất.


Mặc dù Nguỵ Hạc Thanh không đi theo ý muốn của cô ta, nhưng dường như cô ta đã phát điên vì anh.


Cô ta đã quên đi huyết hải thâm thù.


Nhưng tôi thì không.


Trong mắt cô ta lóe lên một tia sáng kỳ lạ: "Cô có hối hận vì ngày xưa đã giết Hoàng đế nước Ngụy, hại Thiếu chủ mất cha không?"


Tôi cười khẩy một tiếng đầy ẩn ý.


"Có lẽ cô sống quá lâu rồi nên không hiểu con người hiện đại bây giờ có bao nhiêu cách để giải trí."


"Cái... cái gì?"


"Chắc cô cũng không biết sự tồn tại của tiểu thuyết, cũng chưa từng xem phim ảnh."


"Rốt cuộc cô muốn nói gì!"


"Tôi muốn nói, những trò vặt vãnh cô đang làm, trong tiểu thuyết và phim ảnh đã chơi chán rồi. Cho dù Nguỵ Hạc Thanh đang nghe lén ở đâu đó, tôi cũng có thể trả lời câu hỏi của cô mà không chút do dự."


Tôi nở một nụ cười, ánh mắt càng thêm kiên định: "Tôi không hối hận, loạn thế cần một minh quân, Hoàng đế Ngụy không xứng đáng."


Cô ta hoảng hốt, nhưng rất nhanh sau đó sự đắc ý lại che lấp.


Rồi cô ta quay ra phía sau tôi hét lên: "Thiếu chủ, người nghe thấy không? Phó Bội Nhi nhớ rõ chuyện cũ, không những không có lòng hối cải, mà còn không hề thương xót ngài. Cô ta không hề quan tâm đến người, tại sao còn để cô ta sống?


"Hay là— để tôi giúp Thiếu chủ trừ bỏ cái tai họa này!"


Nói xong, đôi mắt cô ta lập tức bao phủ bởi một lớp sương máu đỏ thẫm.


Âm u rợn người.


Tốc độ của cô ta cực nhanh, gió nổi lên, mọi thứ trong phòng chao đảo, xào xạc rung động!


Tôi theo phản xạ ngồi xổm xuống và nhắm mắt lại.


"Người của ta, khi nào đến lượt cô quản?"


15


Nguỵ Hạc Thanh đã đến.


Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, anh đã trốn ở một nơi mà tôi không thể nhìn thấy.


Anh đã đỡ tất cả các đòn tấn công của Uông Tuyết cho tôi.


Nhẹ nhàng phất tay áo, ngay lập tức Uông Tuyết như bị một sợi xích vô hình khống chế.


Đứng tại chỗ giãy giụa, không thể nhúc nhích.


Tôi cứ nghĩ nếu Nguỵ Hạc Thanh biết tôi vẫn còn nhớ mọi chuyện, tim tôi sẽ đập thình thịch, lo lắng bất an.


Nhưng khi chuyện thực sự xảy ra, tôi lại không có cảm giác đó.


Tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.


Cuối cùng không cần phải che giấu mọi thứ nữa.


Bất kể kết quả ra sao, tôi đều có thể gánh vác.


Bỗng nhiên, đỉnh đầu tôi được xoa nhẹ, nỗi đau trong tưởng tượng không hề đến.


Tôi cứ nghĩ với tính cách của Nguỵ Hạc Thanh, anh hẳn sẽ giận dữ, xé nát tôi ra.


Tôi vô thức ngước nhìn lên, vì đang ngồi xổm nên khoảng cách chiều cao giữa tôi và anh càng xa hơn.


Anh hơi cúi xuống, vẻ mặt không thể nói là tốt hay xấu.


Chỉ là một tiếng thở dài đầy bất lực.


Dường như còn nhận ra suy nghĩ của tôi, chủ động giải thích tại sao không giết tôi.


"Ta cứ nghĩ ta sống đến bây giờ là nhờ vào sự hận thù dành cho em, nhưng ta đã sai rồi, ngàn năm qua ta vẫn sống nhờ vào tình yêu dành cho em, giữa yêu và hận, có lúc ta đã không thể phân biệt được.”


"Cho đến bây giờ ta mới đột nhiên hiểu ra, dường như ta không hề hận em, chỉ là ta quá nhớ em."


Tôi sững sờ, đối diện với ánh mắt u ám khó hiểu của anh, sống mũi bỗng cay xè.


Anh nói: "Thật ra ta chưa bao giờ trách em.”


"Trước đây nói muốn tìm em báo thù, bây giờ xem ra cũng chỉ là cái cớ ta tự tìm cho mình. Em làm gì cũng đúng cả, ta chỉ buồn vì sao em lại không tin rằng ta sẽ đứng về phía em."


Cơn cay nơi sống mũi càng lúc càng nặng, ngay cả hốc mắt cũng dâng lên một cảm giác chua chát.


Tôi cố hết sức cắn chặt môi dưới, kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra.


Hóa ra bấy lâu nay, không phải là tôi không có chút cảm xúc nào.


Tôi vẫn luôn chờ đợi câu nói "em không sai".


Anh đưa tay ra trước mặt tôi, tôi từ từ đặt tay mình vào.


Anh lại kéo tôi đứng dậy, ôm trọn tôi vào lòng.


"Mỗi lần em ngủ say ta mới dám xuất hiện, đường đường chính chính trói em ở bên cạnh. Nhìn em ngủ, ta không nghĩ đến việc làm sao để hành hạ em, mà là em có lạnh không, có cần thêm chăn không?"


Giọng tôi nghẹn lại, nhưng lời nói lại phá vỡ bầu không khí lãng mạn: "Hóa ra là anh, làm tôi mỗi lần tỉnh dậy đều ướt đẫm mồ hôi!"


Nguỵ Hạc Thanh: "..."


Đột nhiên anh bật cười thành tiếng: "Là ta quên mất, em vốn không phải người thích sướt mướt, đây mới là em."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo