Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
16
Phía sau, Uông Tuyết chứng kiến tất cả, mắt cô ta suýt lồi ra.
Giọng cô ta khàn khàn: "Thiếu chủ! Thiếu chủ sao người lại bị người phụ nữ này lừa dối nữa rồi! Cô ta chưa bao giờ thật lòng với người, tại sao người lại tha thứ cho cô ta! Chẳng lẽ tình cảm ngàn năm nay mọi thứ đều là giả dối hay sao?"
Nụ cười trên môi Nguỵ Hạc Thanh nhạt dần, từ từ ngước mắt lên.
Ánh mắt âm u, lạnh lẽo, nhìn về phía Uông Tuyết: "Suýt nữa thì ta quên mất còn có cô."
Câu nói này chẳng khác nào xát muối vào vết thương.
Nhưng tôi thực sự không hiểu, tại sao Nguỵ Hạc Thanh không thích Uông Tuyết, mà lại chấp nhận để cô ta ở bên cạnh ngàn năm?
Chẳng lẽ thực sự là bản tính đàn ông?
Nguỵ Hạc Thanh: "Ngàn năm trước cô đã phản bội Bội Nhi, khi ta phát hiện hồn phách của cô chưa tan, ta đã biết rằng một ngày nào đó khi ta tìm thấy Bội Nhi, cô sẽ có ích. Hôm nay xem ra quả không sai."
Uông Tuyết lập tức mất hết khí thế, không thể tin nổi: "Th-thiếu chủ... người đang nói gì vậy?"
Nguỵ Hạc Thanh không nhìn cô ta, mà cúi xuống nhìn tôi: "Đây coi như là món quà anh tặng em đi."
Khoảnh khắc này, cô ta chợt nhận ra, sự tồn tại của cô ta trong ngàn năm qua chỉ là một trò đùa.
Tôi không biết nên biểu lộ cảm xúc gì.
Với vẻ mặt vô cảm, tôi đối diện với đôi mắt chết lặng của cô ta.
Khi xưa cô ta bỏ mặc chúng tôi, liệu có từng nghĩ đến cục diện ngày hôm nay?
Nếu không phải nhờ vị tướng quân nước Ngụy đảo chính vào phút chót, có lẽ kế hoạch mười mấy năm của chúng tôi đã thất bại.
Người lên ngôi vua không nhất định phải là người nước Sở, nhưng nhất định không thể là người nước Ngụy!
Sau này, vị quân chủ mà tôi đích thân chọn quả thực đã làm nên nghiệp lớn, không ngược đãi người trong hoàng tộc nước Ngụy, tạo ra một thời kỳ thái bình thịnh trị!
Tôi bước đến trước mặt Uông Tuyết, giọng nói bình thản: "Tôi không biết cô có hối hận hay không, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Cô không có lỗi với tôi, người mà cô có lỗi chính là di nương của cô, người đã vì cô mà mất mạng."
Cô ta cười, rồi đột nhiên bật khóc, mắt đỏ hoe.
Chẳng mấy chốc, những giọt máu chảy ra từ khóe mắt.
Tôi nói với Nguỵ Hạc Thanh: "Cho cô ta được giải thoát đi."
Lẽ ra cô ta đã phải chết vào cái ngày nước Ngụy diệt vong.
Nguỵ Hạc Thanh không chút do dự, ngón tay đột nhiên siết chặt.
Vào khoảnh khắc Uông Tuyết tan ra thành tro bụi, cô ta đột nhiên nhìn về phía tôi, đôi môi run rẩy: "Xin lỗi..."
17
Mọi chuyện đã kết thúc, tôi muốn thử xem Nguỵ Hạc Thanh có thực sự không hận tôi như anh đã nói không.
Tôi xòe tay ra trước mặt anh: "Trả điện thoại cho em được không?"
Nguỵ Hạc Thanh sững người, rồi bật cười thành tiếng: "Bội Nhi vì chiếc điện thoại mà nghĩ ra đủ mọi cách, thật khiến người ta đau lòng."
Lúc này tôi mới nhận ra anh đã thay đổi rất nhiều.
Nếu là trước kia, khi tôi có một món đồ yêu thích.
Anh sẽ tức giận, sẽ ghen tuông hỏi tôi: Rốt cuộc em thích điện thoại hay thích ta?
Nhưng sau khi lấy lại được điện thoại, tôi lại không thỏa mãn, bắt đầu được voi đòi tiên, dò xét giới hạn của anh.
"Em đã nghỉ làm mấy ngày rồi, hay là... anh đừng nhốt em nữa?"
Nguỵ Hạc Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, đôi môi mỏng khẽ mở: "Em lại muốn bỏ rơi anh sao?"
"Công việc này vất vả lắm em mới tìm được, ngoan nào, cho em đi làm đi."
Anh im lặng một lúc, chỉ trừng mắt nhìn tôi.
Ngay khi tôi nghĩ anh sẽ từ chối, anh lại đột nhiên đồng ý.
"Được, nhưng có một điều, anh phải đi cùng em?"
"Ma? Đi làm sao?"
"Phó Bội Nhi, kiếp trước anh không cưới được em, kiếp này chúng ta đã kết hôn, em đừng hòng vứt bỏ anh nữa!"
Kết hôn?
Sao tôi không nhớ nhỉ?
Tôi tỉnh dậy đã ở trong quan tài rồi mà!
Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, tôi vẫn không nhịn được cười.
Giống như kiếp trước, tôi đưa tay vỗ vỗ đầu anh: "Ngoan nào~ Không bỏ rơi anh đâu, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa, cùng đi thì cùng đi."
Sau này tôi mới biết anh nói "cùng đi" là có ý gì.
Anh mua lại công ty tôi đang làm, rồi nhậm chức sếp của tôi.
Ngày nào cũng đi theo tôi.
Ngàn năm qua, ngoài việc tìm tôi, anh còn tích lũy tài sản.
Tiền đẻ ra tiền, cứ thế tích lũy đến thế kỷ 21.
Và vị tỷ phú giàu nhất thế giới chưa bao giờ công khai danh tính, hóa ra chính là anh.
Ân oán kiếp trước chúng tôi đã buông bỏ, kiếp này còn một chặng đường dài phải đi.
Con người chỉ sống được vài chục năm, nhưng anh thì khác, anh vẫn có thể tồn tại hàng trăm năm.
Nhưng điều đó có là gì.
Khoảnh khắc này, tôi yêu anh, và anh cũng yêu tôi.
Thế là đủ rồi.
Anh ôm chặt lấy tôi, giọng nói dịu dàng: "Anh yêu em... và anh rất nhớ em."
Tôi ôm lại anh: "Em cũng vậy."
Ngoại truyện: Nguỵ Hạc Thanh
Có lẽ Bội Nhi sẽ không bao giờ biết, chiếc quan tài đó là nơi ngày xưa chúng ta đã cùng nhau nằm.
Ma không ngủ, nhưng chỉ trong chiếc quan tài đó ta mới có thể cảm nhận được sự thư thái chưa từng có.
Nhưng bây giờ em ấy ở đây rồi, ta không cần chiếc quan tài kia nữa, không cần nó để tìm một chút an ủi cô đơn nữa.
Ta đã chiều theo ý em ấy, đổi chiếc quan tài đi, và thế giới tĩnh lặng của ta cũng trở nên ồn ào từ khoảnh khắc gặp lại em ấy, nhưng em ấy sẽ không bao giờ biết được điều đó.
Thật ra ta không hề trách em ấy một chút nào.
Phụ vương ta đã giết cô mẫu và nhũ mẫu của tôi, ngay từ đầu ông ta đã là kẻ thù của ta.
Nực cười thay, ông ta lại coi ta như thái tử để bồi dưỡng.
Ta chỉ không ngờ, hóa ra ngay từ đầu em ấy đã không coi ta là người cùng phe.
Vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, ta chết dưới lưỡi kiếm của em ấy, không có cơ hội nói ra câu "Anh yêu em" và "Anh không trách em".
Có lẽ đây là lý do ta không thể đầu thai.
Trước khi gặp Bội Nhi, cuộc đời ta vốn đã hoang tàn, màn đêm vô tận bao trùm thế giới của ta.
Nhưng từ khoảnh khắc gặp Bội Nhi, một tia sáng đã chiếu rọi vào tâm hồn khô cằn của ta.
Vì vậy, ta muốn đưa tay ra, nắm lấy tia sáng đó.
(Hết)