Người Tình Của Bạn Trai Sinh Non, Anh Ta Gọi Tôi Tới Đỡ Đẻ - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Phó Tư Niên dùng danh tiếng bệnh viện để uy hiếp tôi: “Phải giữ được vợ và con tôi bằng mọi giá!”

Anh ta là chồng sắp cưới của tôi, nhưng trong phòng sinh lại gọi người khác là vợ.

Tôi hít một hơi thật sâu, hoàn thành ca phẫu thuật, rồi tát cho anh ta một cái.

Phó Tư Niên nổi giận đùng đùng: “Báo với viện trưởng, cho Phương Ngọc tạm đình chỉ công tác. Đợi cô ta nhận sai, rồi hãy cho quay lại.”

Tôi xoay người thu dọn hành lý, xuất ngoại du học — còn tiện tay nhặt luôn một Ảnh đế làm chồng.

Sau này, Phó Tư Niên nổi giận đùng đùng bay ra nước ngoài: Trả vợ lại cho tôi!

Ảnh đế: Nhận nhầm vợ là bệnh, cần chữa!

1.

Phó Tư Niên có một người “em gái kết nghĩa” bị khó sinh, cần truyền máu gấp.

Tôi cầm tờ giấy cam kết truyền máu, từ phòng phẫu thuật bước ra, tìm người nhà bệnh nhân.

Y tá hộ sinh vừa gọi tên, Phó Tư Niên đã vội vã chạy tới, siết chặt vai tôi.

Anh ta khàn giọng, gằn từng chữ:

“Phải cứu được vợ và con tôi! Nếu không, tôi sẽ khiến bệnh viện các người tiêu đời!”

Anh ta là chồng tôi — nhưng lại gọi người khác là “vợ”.

“Phó tổng, xin anh bình tĩnh, bác sĩ Phương sẽ cố gắng hết sức!”

“Còn nữa, bác sĩ Phương mới là vợ anh đúng không?”

Lời của hộ sinh khiến Phó Tư Niên khựng lại một giây, nhưng rồi nhanh chóng quay lại dáng vẻ căng thẳng, tay càng siết mạnh.

“Thẩm Nguyệt rất quan trọng với tôi. Nếu cô ấy hoặc đứa bé có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô!” — anh ta nhìn thẳng vào tôi, đe dọa.

Hộ sinh bức xúc thay tôi:

“Phó tổng, anh không thể vì một người bạn mà đối xử với vợ mình như vậy!”

Phó Tư Niên gào lên:

“Vợ có cũng được, không có cũng chẳng sao! Nhưng Thẩm Nguyệt — cô ấy còn quan trọng hơn cả mạng của tôi!”

Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Tôi là vợ anh ta.

Chúng tôi đã làm tiệc cưới, đã ký hợp đồng hôn nhân — chỉ thiếu một tờ giấy đăng ký.

Anh ta nói, hai năm nữa sẽ đăng ký kết hôn.

Vậy mà hơn bốn trăm ngày đêm bên nhau, cuối cùng chỉ đổi lại một câu:

“Có cũng được, không có cũng chẳng sao.”

Tôi hít sâu một hơi, rồi tát thẳng vào mặt anh ta.

Gương mặt lạnh lùng kia lập tức sưng đỏ.

Vệ sĩ nhà họ Phó định lao lên, nhưng bị Phó Tư Niên giơ tay cản lại.

Anh ta đỏ mắt, nghiến răng nhắc tôi:

“Cô là bác sĩ, đừng quên bổn phận của mình!”

2..

Phó Tư Niên lấy danh tiếng bệnh viện ra uy hiếp, viện trưởng buộc tôi phải tiếp tục làm phẫu thuật.

Cuối cùng, Thẩm Nguyệt sinh được một bé trai.

Phó Tư Niên và chồng của Thẩm Nguyệt đều mừng rỡ đến mức không giấu nổi cảm xúc.

Khi tôi đi kiểm tra phòng bệnh, em gái của Phó Tư Niên — Phó Lạc Lạc — đang ôm đứa bé, quay sang nói với tôi:

“Cảm ơn chị đã cứu chị Thẩm Nguyệt. Chị ấy rất quan trọng với anh trai em.”

Phó Tư Niên chưa từng nói cho gia đình biết về thân phận của tôi, nên Phó Lạc Lạc cũng không nhận ra.

Cô ấy kể tôi nghe về chuyện của Thẩm Nguyệt và Phó Tư Niên.

Họ quen nhau từ khi mười ba tuổi.

Thẩm Nguyệt là cánh tay phải đắc lực của Phó Tư Niên.

Cô ấy nói, ngày Thẩm Nguyệt lấy chồng, Phó Tư Niên suy sụp đến mức đi lấy đại một người khác.

Đến lúc này, tôi mới hiểu — trong mắt họ, Thẩm Nguyệt chính là thứ ánh sáng không thể thiếu trong cuộc đời Phó Tư Niên.

Còn tôi… Chỉ là một lựa chọn tạm bợ.

Tôi không kìm được, giọng cao hẳn lên, cắt ngang lời Phó Lạc Lạc.

Cả phòng bệnh quay lại nhìn tôi.

Tôi tháo khẩu trang xuống.

“Phương Ngọc, cô làm ầm cái gì vậy? Không biết Thẩm Nguyệt vừa sinh xong cần yên tĩnh sao?”

Phó Tư Niên không hề giải thích.

Ngược lại, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, chứa đựng sự ghét bỏ:

“Cô như vậy mà cũng làm bác sĩ được sao? Qua đây xin lỗi!”

Tôi không trả lời, chỉ quay người rời khỏi phòng.

Không phải tôi sợ phải đối mặt với anh ta.

Chỉ là, tôi không muốn níu kéo đoạn tình cảm này nữa.

Một mối quan hệ mà chỉ có một người cố gắng giữ lấy — mệt mỏi lắm rồi.

Thấy tôi bỏ đi, Phó Tư Niên càng tức giận.

Anh ta nói với trợ lý:

“Báo với viện trưởng, cho Phương Ngọc tạm đình chỉ công tác. Đợi cô ta tự biết lỗi, rồi hẵng quay lại.”

Rồi anh ta quay sang, dịu dàng nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh:

“Cô ta đã làm em sợ rồi phải không? Có anh ở đây, không ai dám bắt nạt em.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo