Người Tình Của Bạn Trai Sinh Non, Anh Ta Gọi Tôi Tới Đỡ Đẻ - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

3.

Điện thoại của Phó Tư Niên, rất nhanh đã gọi thẳng đến văn phòng viện trưởng.

Lúc ấy, tôi đã chuẩn bị sẵn đơn xin nghỉ việc.

Viện trưởng cau mày, thở dài:

“Phương Ngọc, cô đi xin lỗi Phó tổng đi. Cô là bác sĩ có triển vọng nhất của chúng ta, nếu bị đình chỉ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng.”

Tôi đặt đơn từ chức lên bàn ông.

“Viện trưởng, tôi muốn ra nước ngoài học hỏi thêm.”

Ông ngẩn người, rồi cuối cùng gật đầu:

“Lẽ ra cô nên đi từ lâu rồi. Là Phó Tư Niên đã làm lỡ dở cô.”

Tôi quen Phó Tư Niên trong một buổi họp mặt cựu sinh viên.

Anh ta cần một người vợ để hỗ trợ sự nghiệp.

Còn tôi, chỉ muốn lập gia đình để người mẹ  đang mắc bệnh nặng của tôi — yên tâm.

Chúng tôi nhanh chóng đi đến thỏa thuận.

Tôi từng muốn đăng ký kết hôn, nhưng anh ta nói công ty đang bất ổn, sợ liên lụy đến tôi.

Tôi tin tưởng, ký vào hợp đồng, và trao cả tấm chân tình cho anh ta.

Nhưng về sau, tôi phát hiện công ty của anh ta mạnh hơn tôi tưởng rất nhiều.

Anh ta giành được dự án lớn, rồi dần dần chẳng còn nhắc đến mối quan hệ của chúng tôi.

Trong mắt nhiều người, người luôn kề vai sát cánh bên anh ta mỗi ngày — chỉ có Thẩm Nguyệt.

Cô ta mới là “duy nhất” của anh ta.

Sau khi cưới, tôi từng vì chuyện này mà tranh cãi với anh ta.

Nhưng anh ta không hề dỗ dành.

Ngược lại, anh ta chỉ lạnh lùng nói:

“Cô chỉ biết cầm dao mổ, chẳng giúp được gì cho tôi trong công việc. Thẩm Nguyệt thì khác, cô ấy thông minh hơn cô nhiều.”

Tôi giận đến mức lấy thư báo trúng tuyển tiến sĩ của Đại học Y Harvard ra, tuyên bố sẽ đi du học.

Anh ta lập tức ôm chặt tôi, bá đạo nói:

“Không được đi! Tôi không đồng ý!”

Chỉ vì anh ta phản đối, tôi đã bỏ lỡ cơ hội xuất ngoại năm đó.

Tôi tưởng như vậy có thể đổi lấy tình cảm thật lòng từ anh ta.

Nhưng đến cuối cùng, tôi chỉ là một thứ đồ — có cũng được, không có cũng chẳng sao.

4.

Tôi đang bàn giao công việc ở bệnh viện.

Lúc tiễn bệnh nhân cuối cùng ra về, vừa khéo, tôi gặp Phó Tư Niên đang đưa Thẩm Nguyệt xuất viện.

Tôi chỉ liếc nhạt qua, không nói gì thêm.

Nhưng Thẩm Nguyệt lại kéo tay Phó Tư Niên, chủ động bước đến chỗ tôi, dịu dàng nói:

“Phương Ngọc, lần này nhờ có chị, nếu không thì mẹ con em đã gặp nguy hiểm rồi. Nghe nói Tư Niên đã nổi giận với chị… Anh ấy lúc nào cũng vậy, cứ có chuyện liên quan đến em là mất kiểm soát. Chị đừng giận anh ấy, để em thay anh ấy xin lỗi chị.”

Cô ta đột ngột chuyển chủ đề, ánh mắt chứa đầy hàm ý lướt xuống bụng tôi:

“Phụ nữ mà, vẫn nên có một đứa con thì gia đình mới vững chắc. Đừng mải làm việc nữa, về nhà chuẩn bị sinh con thôi.”

Rồi cô ta quay sang Phó Tư Niên, nở nụ cười dịu dàng:

“Tư Niên, anh thích trẻ con như vậy, để chị Phương sinh cho anh một đứa đi.”

Phó Tư Niên cưng chiều véo nhẹ mũi cô ta, ánh mắt đầy ý trêu ghẹo:

“Cô ta đâu có may mắn được như em.”

Tôi biết, Thẩm Nguyệt cố tình dẫn dụ Phó Tư Niên nói như vậy.

Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ cãi lại vài câu.

Nhưng giờ, khi thấy cảnh hai người họ vô tư thân mật trước mặt bao người, tôi chỉ thấy mệt mỏi.

Tôi khẽ phẩy tay, thản nhiên nói:

“Loại ‘phúc phận’ đó tôi không dám nhận. Anh Phó cứ giữ lại hết cho cô Thẩm.”

Dứt lời, tôi chẳng buồn để ý phản ứng của họ, quay người bước vào thang máy.

Có lẽ vì hai chữ “anh Phó” quá lạnh lùng, Phó Tư Niên bị chọc giận.

Tôi vừa bước ra khỏi bệnh viện, anh ta đã túm lấy cổ tay tôi.

Anh ta mạnh mẽ kéo tôi về phía xe, nhưng tôi giữ chặt tay vịn, từ chối lên xe.

“Phương Ngọc, cô còn định làm loạn đến bao giờ?”

Tôi đâu có làm loạn.

Thấy sắc mặt lạnh băng của tôi, anh ta cau mày, vẫn giữ giọng điệu lạnh lẽo:

“Vừa rồi chồng của Thẩm Nguyệt cũng có mặt. Cô nói vậy, anh ta sẽ hiểu lầm.”

Tôi đẩy anh ta ra, giọng đầy vẻ chán ghét:

“Nếu anh sợ chồng cô ta hiểu lầm, thì đã không xuất hiện ở bệnh viện trong thân phậnlà chồng cô ta, càng không nên ôm eo cô ta trước bao người.”

“Cô ấy là bạn thân nhất của tôi. Thân thiết một chút cũng là bình thường.” — Phó Tư Niên vẫn không thấy mình sai.

Tôi cười lạnh:

“Vậy thì để cô ta sinh con cho anh cũng là bình thường luôn chứ gì?”

Phó Tư Niên bắt đầu mất kiên nhẫn:

“Nếu cô đã muốn nghĩ như vậy… Thì tôi cũng hết cách.”

Nói xong, anh ta mở cửa xe, ngồi vào trong.

“Gần đây cô không ổn định, tôi sẽ không về nữa. Chờ cô bình tĩnh rồi mình nói chuyện tiếp.”

Anh ta kéo cửa kính lên, lái xe rời đi.

Chiếc xe màu đen dần khuất xa, biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Như thể — cuối cùng, anh ta cũng thật sự biến mất khỏi trái tim tôi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo