Nguyện Ý Làm Tiểu Tam Vì Em - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1.


Hôm đó, tôi bắt gặp Phó An Hoài có bạn gái mới.


Cô trợ lý trẻ lúng túng bò xuống khỏi đùi anh ta.


“Không phải như chị nghĩ đâu ạ, em và Tổng giám đốc Phó… đang xem PPT thôi.”


Phó An Hoài ngồi trên ghế giám đốc, áo sơ mi bung hai nút, tai hơi nhọn lên, đó là biểu hiện của mị ma khi động tình.


Son môi của cô trợ lý đã nhòe, váy thì xộc xệch.


Tôi mỉm cười: “Tôi đâu có mù.”


“Khổ cho hai người thật đấy, xem PPT mà phải ngồi lên nhau thế này. Có cần tôi gọi bảo vệ bê giường vào cho không?”


Thấy anh ta im lặng, cô trợ lý ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo:


“Nghe nói phu nhân hay ghen, ăn nói cũng chẳng dễ nghe. Nhưng tôi thuộc thế hệ Gen Z, không dễ bị bắt nạt đâu.”


“Tôi và Tổng giám đốc thật lòng yêu nhau. Tôi không có lỗi gì cả, chỉ là đến sau một chút thôi.”


Tôi khẽ hừ một tiếng:


“Đừng làm xấu mặt thế hệ Gen Z. Chúng tôi tự do, phóng khoáng, nhưng không đi giật bồ người khác.”


“Yêu đương thì đóng cửa lại mà yêu. Không kéo rèm, không khóa cửa, làm loạn trong văn phòng rồi còn ra vẻ tự hào à?”


Cô trợ lý trừng mắt nhìn tôi, rồi quay sang làm nũng với anh: “Tổng giám đốc~”


Phó An Hoài hơi nhíu mày: “Em ra ngoài trước đi.”


Cô ta cười đắc thắng: “Nghe thấy chưa, anh ấy bảo chị ra ngoài đó.”


2.


Phó An đưa tay day trán, nói: “Anh có chuyện muốn nói riêng với vợ. Em ra trước đi, ngoan nào.”


Cô trợ lý ngẩn người, cắn môi miễn cưỡng quay người đi.


Trước khi ra khỏi cửa còn giậm chân làm nũng:


“Không được chạm vào chị ta đâu đấy! Nếu không anh sẽ không dỗ được em đâu!”


Tôi giơ ngón cái lên:


“Tự tin thật. Quả là hình mẫu cho giới tiểu tam.”


Không gian yên tĩnh trở lại, Phó An Hoài chỉnh lại cổ áo, ánh mắt đào hoa sâu thẳm nhìn tôi trìu mến:


“Khinh Ngữ, hôm nay là sinh nhật cô bé đó, em cần gì so đo với con nít.”


Ồ, anh ta lại quên mất hôm qua là sinh nhật tôi, còn anh ta thì lại không về nhà suốt đêm.


Bận cùng cô trợ lý đốt pháo hoa trên đỉnh núi.


Nhưng không sao cả.


Tôi đã không còn để tâm nữa rồi.


Anh ta bước đến bên tôi, định xoa đầu tôi nhưng tôi né tránh:


“Đừng. Bạn gái anh vừa bảo không được đụng vào tôi mà.”


Sắc mặt anh ta sầm xuống:


“Em đang giận à?”


“Khinh Ngữ, em phải hiểu cho nhu cầu của mị ma bọn anh, đó là bản năng mà thôi.”


“Có mị ma nào cả đời chỉ bên một người phụ nữ chứ? Giới này vốn dĩ không tồn tại chuyện đó.”


“Ngoan nào, đừng làm khó anh nữa, anh sẽ mua cho em cái túi mới nhất trên tạp chí.”


Tôi giơ bốn ngón tay:


“Vậy thì bốn cái.”


Dù sao tiền của anh ta không tiêu cho tôi thì cũng là cho người khác tiêu.


Tôi giữ một cái, ba cái còn lại tặng bạn thân – mỗi người một cái. Bạn thân là cả đời, còn trai tồi… đến lúc thì phải vứt đi thôi.


Thấy tôi không làm ầm lên, lại còn nhu thuận như thế, Phó An Hoài ngẩn người, khẽ mỉm cười:


“Được thôi, em muốn gì cũng được.”


Có lẽ tâm trạng đang tốt, ánh mắt anh nóng rực nhìn vào môi tôi.


Tôi liếc cửa chưa đóng kỹ, cố tình nói lớn:


“Sao? Anh còn muốn hôn tôi à?”


Ngay khoảnh khắc anh cúi xuống, bên ngoài vang lên tiếng ly vỡ.


Tôi dịu dàng nói:


“Tôi không sao đâu, mau đi dỗ cô bé đi, tính khí người ta có vẻ không dễ ăn đâu.”


Phó An Hoài khựng lại, bỏ tôi sang một bên, đẩy cửa bước ra ngoài.


Tôi khẽ thở phào.


Vì… không chỉ cô bé ấy khó dỗ đâu.


Thật ra, “anh trai nhỏ” của tôi cũng chẳng dễ dỗ chút nào.


Giờ thì đến lượt tôi đi dỗ người rồi.


3.


Phó An Hoài bắt đầu thay đổi… từ khi công ty anh ta càng ngày càng phát triển.


Trên người anh ta xuất hiện nhiều loại nước hoa lạ.


Ban đầu, anh ta bảo là do đi xã giao, tôi tin.


Sau đó, những dấu hôn rõ ràng bắt đầu xuất hiện trên cơ thể anh.


Tôi bị ám ảnh sạch sẽ trong tình cảm, lúc đó như thể cả bầu trời sụp đổ.


Anh ta thì nổi giận mắng ngược lại:


“Bọn mị ma bọn anh bản năng mạnh mẽ, ở bên một mình em lâu vậy là đủ rồi chứ?”


“Hay em phải thấy anh nổ tung chec thì mới vui lòng?”


“Diệp Khinh Ngữ, em yêu anh thì phải yêu tất cả con người anh.”


Bị anh ta thao túng tâm lý, tôi nghĩ đó là bản tính không thể kiềm chế của mị ma. Tôi chờ đợi, chỉ mong đến khi anh qua kỳ động tình, chúng tôi sẽ lại trở về như trước.


Cho đến khi tôi gặp Đàm Ngộ – một mị ma khác trong giới của anh ta.


Ngông nghênh nhưng luôn giữ mình.


Tại một bữa tiệc, anh bị tiểu thư nhà giàu chuốc thuốc. Trong lúc mê loạn, anh đỏ mắt xông vào phòng nghỉ của tôi.


Tai đỏ đến chảy má u, toàn thân run rẩy kiềm nén, anh khẽ cầu xin:


“Giúp tôi…”


Tôi ngơ ngác:


“Không phải mị ma các anh rất phóng túng sao? Đồng ý với cô ta là xong mà.”


Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm:


“Tôi đâu phải đồ bỏ, ai cũng được.”


Cái nhìn ấy khiến tôi run rẩy.


Tôi thấy rõ tai và đuôi mị ma của anh đã lộ ra – dấu hiệu của động tình cực độ.


Tôi hoảng hốt chạy đến cửa:


“Anh ráng nhịn đi, tôi là vợ huynh đệ anh đó, đừng làm bậy!”


Trán anh lấm tấm mồ hôi, nắm chặt tay, nhưng cổ họng lại bật cười khẽ:


“Cô nghĩ đi đâu thế? Tôi làm rơi điện thoại, nhờ cô gọi bác sĩ hộ.”


Một tiếng sau, bác sĩ riêng tới, tiê m th uốc vào tĩnh mạch.


Lúc đó, tôi mới thấy lòng bàn tay anh bị bóp đến rỉ má u.


Bác sĩ cảm thán:


“Đang trong kỳ động tình lại còn bị chuốc thuốc mạnh mà cậu vẫn chịu được hơn tiếng đồng hồ – đúng là cứng cỏi.”


Lúc đó tôi mới hiểu:


Thì ra, mị ma… cũng có thể kiểm soát bản năng.


Chỉ là Phó An Hoài không muốn kiềm chế mà thôi.


Sau đó, khi tôi nắm được thế chủ động, biết ly hôn sẽ có phần tài sản. Tôi cũng bắt đầu sống cho chính mình.


Ban đầu là để bản thân vui hơn. Nhưng thực chất là để trả đũa Phó An Hoài.


Khi anh ta nâng ly rượu, khoe với đám mị ma:


“Vợ tôi hiểu chuyện lắm, bây giờ không khóc không la, còn dịu dàng khuyên tôi đi dỗ gái trẻ bên ngoài.”


Trên sofa, Đàm Ngộ tựa người lười nhác, bật cười phụ họa:


“Phải rồi.”


Vì anh biết rất rõ tôi… “thông suốt” điều gì.


Đêm qua, khi tôi kiệt sức gần ngất, anh vẫn không dừng lại… vừa m út vành tai tôi vừa khàn giọng cầu xin:


“Cho anh thấy ánh sáng đi.”


“Ly hôn với hắn, cho anh một danh phận… được không, bảo bối?”


Khi tôi bất lực gật đầu, anh khẽ cười:


“Ngoan. A Ngữ bảo bối, cuối cùng em cũng chịu mở lòng rồi.”


4


Vừa bước ra khỏi công ty của Phó An Hoài, điện thoại tôi đã rung lên liên hồi với vô số tin nhắn Wechat từ người được lưu tên là "Kẻ đeo bám".


"Nói là sẽ ở bên em cả đêm mà, sao nửa đêm em lại lẻn đi mất thế?" 


"Đã nói là một đêm là một đêm, thiếu một tiếng, một phút, một giây cũng không được." 


"Anh đang đợi em ở quán cà phê để dỗ anh đây, chỉ đợi nửa tiếng thôi, quá giờ thì không đợi nữa đâu."


Ai có thể ngờ, những lời nói ngọt ngào và mờ ám này lại đến từ Đàm Ngộ, người được mệnh danh là mị ma lạnh lùng nhất trong giới. 


Tôi nhìn đồng hồ, đã quá nửa tiếng. Wechat lại reo.


"Đã quá giờ rồi, vậy đợi em thêm nửa tiếng nữa, quá giờ thì không đợi nữa đâu."


Tôi bật cười, đây còn là Đàm Ngộ nói một là một, hai là hai kia không? Với tôi, anh chẳng có nguyên tắc nào cả.


Vừa bước vào quán cà phê, tôi thấy Đàm Ngộ đang ngồi ở vị trí quen thuộc của chúng tôi, mặt mũi lạnh như băng, đầy vẻ bực bội. 


Hai cô gái trẻ trung xinh đẹp tiến đến xin Wechat. 


Anh lạnh lùng đáp: "Tôi không có Wechat." 


Cô gái ngớ người: "Vậy thì cho em số điện thoại cũng được ạ." 


Giọng anh lại lạnh thêm hai phần: "Không có điện thoại." 


Thế là hai cô gái đành tiu nghỉu bỏ đi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo