Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khoảnh khắc Đàm Ngộ nhìn thấy tôi, ánh mắt anh lóe lên tia sáng rực rỡ rồi nhanh chóng vụt tắt.
"Nhìn người khác tán tỉnh anh mà em thản nhiên thế, không thấy ghen miếng nào sao?"
Tôi sững người một chút, ghen tuông gì chứ? Tôi đã ghen đủ rồi ở chỗ Phó An Hoài rồi. Giờ tôi chỉ muốn bản thân vui vẻ thôi.
Đàn ông ấy mà… Hợp thì đến, không hợp thì đi.
Đàm Ngộ day day khóe mắt đỏ hoe.
"Chuyện em nói muốn cho anh danh phận hôm qua, không phải là đang dỗ anh đấy chứ?"
Thật ra, đúng là tôi chỉ định dỗ anh hôi. Đại đa số đàn ông đều là một cái hố sâu không đáy. Tôi đã từng vấp ngã vào một cái hố rồi, không muốn rơi vào lần thứ hai nữa.
"Diệp Khinh Ngữ, em chỉ muốn đùa giỡn với anh thôi sao?"
"Anh là người mà em có thể tùy tiện đùa giỡn sao?"
Giọng Đàm Ngộ kìm nén sự tức giận, làm người phục vụ mang bánh ngọt lên run rẩy cả người.
Người phục vụ đó không ai khác chính là em họ của Đàm Ngộ, tên là Âu Tân - một sinh viên đại học trong sáng đến cửa hàng của gia đình anh họ để trải nghiệm cuộc sống.
Âu Tân nhìn tôi với ánh mắt đau khổ tột cùng: "Anh họ tôi là cực phẩm trai đẹp thế này, ngoài chị ra không ai có thể khiến anh ấy đợi một tiếng rưỡi đâu, mà chị còn nói chỉ muốn đùa giỡn thôi ư? Sao thế, bình thường chị ăn ngon quá à?"
"Đúng là đồ tra nữ."
Đàm Ngộ lại không vui rồi, anh lạnh lùng liếc nhìn Âu Tân: "Cậu có tư cách gì mà mắng bạn gái anh?"
"Cô ấy tra anh chứ có tra cậu đâu, anh tình nguyện bị cô ấy tra, liên quan gì đến cậu?"
"Xin lỗi cô ấy ngay, nếu không thì nghỉ việc."
Đầu tiên là kinh ngạc, rồi đến cạn lời, sau khi xin lỗi xong thì em họ anh nhanh nhẹn biến mất.
Tôi nhìn Đàm Ngộ với vẻ mặt khó chịu tột độ, chợt nhớ đến những chiêu Phó An Hoài dùng để dỗ dành mấy cô gái bé bỏng.
Thế là tôi đưa một tay đặt lên xương bả vai của Đàm Ngộ, sau đó cúi người hôn lên.
Mặc dù trên mặt anh vẫn còn vẻ tức giận nhưng theo bản năng, anh lập tức ôm lấy eo tôi, môi lưỡi quấn quýt, khó mà dứt ra.
Tôi vuốt ve đôi mắt phượng tuyệt đẹp của anh: "Ngoan, đừng làm loạn nữa, chỉ cần nhớ khoảnh khắc này em thích anh là đủ rồi."
Nghe vậy, khí lạnh trên người anh tiêu tan đi hơn nửa.
"Ly hôn cần thời gian, và những gì thuộc về em, em phải lấy lại tất cả."
Quỹ khởi nghiệp của Phó An Hoài là do bố tôi cung cấp.
Khoản tiền đầu tiên để anh ta khởi nghiệp, là tôi đã giúp anh ta lập kế hoạch, đàm phán dự án.
Không có lý do gì bây giờ anh ta thành công vang dội, mà tôi lại phải mất cả người lẫn của hết.
Còn về Đàm Ngộ, đợi khi anh hết hứng thú, nói lời chia tay cũng chưa muộn.
5
Tôi vừa bước vào studio thiết kế thời trang.
Trợ lý Tiểu Diệp khẽ nói: "Chị Ngữ, anh Phó đến rồi."
Quả nhiên, Phó An Hoài mang theo hoa và bánh ngọt, ung dung ngồi trong văn phòng đợi tôi.
Ánh mắt Tiểu Diệp nhìn Phó An Hoài đầy ẩn ý.
Phó An Hoài liếc cô ấy một cái, rồi nhìn sang tôi.
"Khinh Ngữ, xin lỗi em, anh quên mất sinh nhật em, giờ bù lại cho em nhé."
Tôi khẽ cười: "Muộn rồi, thôi bỏ đi."
Đã bỏ lỡ là bỏ lỡ, tôi sẽ không nhớ đến nữa.
"Bánh kem anh tự tay làm, là nhân xoài em thích đấy."
"Ngoan nào, nếm thử xem."
Ánh mắt anh ta đột nhiên lướt qua môi tôi, lập tức trở nên lạnh lẽo.
"Khinh Ngữ, môi em sao vậy?"
Tôi nhẹ nhàng đáp: "Dị ứng nên bị sưng lên thôi."
Thật ra là vừa nãy ở quán cà phê bị Đàm Ngộ hôn sưng cả lên.
Hiển nhiên Phó An Hoài không tin, ném bó hoa trên tay xuống.
"Em lừa mị ma nào đấy, Diệp Khinh Ngữ?"
"Muốn trả thù anh đúng không? Bên ngoài có người khác rồi hả?"
"Nói đi, em hôn ai? Để xem anh có đánh chết hắn ta không."
Anh ta nào biết, không chỉ hôn, mà còn làm chuyện đó trong oán hận nữa kìa.
Những ngày đêm anh ta ra ngoài hẹn hò, tôi cũng đâu có rảnh rỗi… Trong căn phòng khách sạn có chiếc giường king size, tôi đắm chìm trong men say và khoái lạc.
Tôi đã được trải nghiệm những phong cảnh khác biệt, và cứ lưu luyến mãi không thôi.
Đôi khi không kìm được mà tự hỏi, trước đây tôi gặp phải thứ cặn bã gì vậy trời?
Phó An Hoài khẽ động mũi: "Là pheromone của mị ma?"
Tôi thành thật đáp: "Đúng vậy, chính là một trong số những mị ma huynh đệ của anh đấy."
"Phó An Hoài, không phải anh thường nói tôi phải hiểu cho nhu cầu của mị ma các anh sao?"
"Tôi hiểu rồi đấy, anh có nhu cầu thì những mị ma khác cũng có mà, tôi giúp người cho vui thôi, tôi hiểu chuyện lắm đúng không?"
Nghe tôi nói vậy, Phó An Hoài lập tức đập nát chiếc bánh kem.
"Diệp Khinh Ngữ, em muốn gì? Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, không ai có thể làm ảnh hưởng đến thân phận Phó phu nhân của em, thế vẫn chưa đủ sao?"
Tôi nhìn chiếc bánh kem kem đã sụp đổ, cười nhạt: "Không muốn gì cả, chỉ muốn ly hôn thôi."
Mối quan hệ giữa chúng tôi đã giống như chiếc bánh kem trên sàn nhà… Sớm đã nát bét cả rồi.
Thà kết thúc sớm còn hơn.
Anh ta chống nạnh, đi đi lại lại: "Ghen đấy à, muốn chọc tức anh sao?"
"Diệp Khinh Ngữ, đợi anh thật sự đồng ý ly hôn rồi, đừng có đến cầu xin anh tái hợp đấy."
Anh ta lại chắc chắn cười khẩy: "Hơn nữa em và anh đã ký khế ước, em thoát khỏi anh được chắc?"
"Đợi đấy, đợi anh tóm cổ kẻ đó ra."
Sau khi người và mị ma ký khế ước, nếu muốn hủy bỏ thì cả hai bên đều phải chịu đau đớn như mất nửa cái mạng.
Anh ta biết tôi trước đây sợ đau nhất, tuyệt đối không dám chủ động hủy bỏ.
Nhưng anh ta không hiểu, tôi đã không còn là Diệp Khinh Ngữ của ngày xưa nữa rồi.
6
Phó An Hoài hành động rất nhanh.
Chẳng mấy chốc, mục tiêu đã khóa chặt vào sân trượt tuyết Tình Vũ mà tôi thường lui tới.
Anh ta ném một xấp ảnh xuống trước mặt tôi, "Đây là ai?"
Vì mặc đồ trượt tuyết, đội mũ bảo hiểm và đeo kính trượt tuyết, nên quả thật không thể nhìn ra đó là ai.
"Huấn luyện viên mà."
"Huấn luyện viên cần vòng eo em như thế à?"
Tôi khẽ ho một tiếng, "Là hướng dẫn chuyên sâu đấy."
Câu này không phải tôi nói, mà là Đàm Ngộ nói...
"Không nói đúng không, sân trượt tuyết quốc tế Tình Vũ này là tài sản thuộc quyền sở hữu của Đàm Ngộ, anh chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể điều tra camera giám sát."
Quả nhiên anh ta gọi cho Đàm Ngộ.
"Diệp Khinh Ngữ đã thành thật với tôi rồi."
Giọng điệu thờ ơ của Đàm Ngộ bỗng trở nên hào hứng, "Cô ấy nói hết rồi sao? Nói về tôi như thế nào?"
Phó An Hoài sững sờ, hình như anh ta không hiểu tại sao Đàm Ngộ bỗng nhiên lại có vẻ phấn khích như vậy.
"Khụ khụ, cô ấy không nói về cậu."
Đàm Ngộ lại trở về giọng điệu thờ ơ, "Ồ."
Phó An Hoài tức giận nói:
"Vì để trả thù tôi mà Diệp Khinh Ngữ đã hôn một trong số những huynh đệ mị ma của chúng ta."
"Trong số này, tôi chỉ tin tưởng một mình cậu thôi Đàm thiếu, hai người chắc chắn không thể nào."
Đàm Ngộ nhàn nhạt đáp lại: "Tin tôi đến vậy sao? Ngay cả tôi còn không tin chính mình."
"Ừm, tôi chỉ muốn hỏi Đàm thiếu, gần đây Khinh Ngữ đi trượt tuyết ở sân trượt nhà cậu với mị ma nào thế?"
Đầu dây bên kia im lặng ba giây.
Tim tôi đột nhiên thắt lại.
Quả nhiên, Đàm Ngộ cười khẩy một tiếng, "Là tôi chứ ai."
Nhưng Phó An Hoài hoàn toàn không tin: "Không thể nào, cậu đâu có ưa Diệp Khinh Ngữ."
Phó An Hoài liếc tôi một cái, tiếp tục nói: "Cô ấy suốt ngày để mặt mộc, ngoài việc biết nấu ăn một chút, năng lực làm việc cũng bình thường, cũng không biết làm trò như vợ của mấy anh em khác, ngu ngốc ngu ngốc, có điểm nào thu hút cậu được chứ?"
Ban đầu là anh ta nói thích tôi để mặt mộc, tôi mới hình thành thói quen không trang điểm.
Cũng là anh ta nói thích nhà có mùi vị khói lửa của gia đình bình thường, tôi mới học nấu ăn vì anh ta.
Anh ta còn từng nói: "Anh kiếm đủ tiền rồi, em cứ yên tâm ở nhà làm Phó phu nhân là được."
Thế nhưng, tất cả những điều này lại trở thành lý do để anh ta công kích tôi.
Đàm Ngộ cười khẩy: "Đúng là hơi ngốc thật." Rồi cúp điện thoại.
Phó An Hoài quay đầu chế giễu tôi: "Em thấy chưa, ngay cả Đàm Ngộ cũng chê em ngốc."
Tôi không nói gì, giấu điện thoại ra sau lưng.
Phó An Hoài không biết, một phút trước tôi đã nhắn tin cho Đàm Ngộ: "Anh mà nói linh tinh nữa là chúng ta chia tay đấy."
Không ngờ anh lại nghe lời đến thế, cúp máy luôn.
Còn nhắn lại cho tôi hai tin.
"Cái tên chồng vô dụng của em đúng là ngu chết đi được."
"Bảo bối A Ngữ, từ sợi tóc đến ngón chân em đều là điểm mạnh cả, quyến rũ chết anh rồi."