Nguyện Ý Làm Tiểu Tam Vì Em - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Có lẽ anh không biết, phong cách thiết kế của studio bé xíu của tôi khá được lòng mấy bà vợ giàu có đó."


"Mấy phu nhân giàu có đó muốn gì mà không có? Điều thiếu nhất là hư vinh được tâng bốc trong giới, tôi tặng vài món đồ thiết kế độc đáo, giúp tôi một tay thì họ cũng sẵn lòng thôi."


“Chứ anh tưởng hôm trước ở bữa tiệc, mấy bà vợ quyền thế kia vì sao lại đứng ra bênh vực tôi?”


Phó An Hoài nghi ngờ: "Tôi đã kiểm tra hóa đơn và danh sách khách hàng của em, không hề có tên họ?"


"Bởi vì trợ lý Tiểu Diệp của tôi mỗi lần đưa cho anh đều là danh sách giả mà?"


"Tiểu Diệp ấy à, cũng là một trong những bạn thân của tôi đấy."


Phó An Hoài khó hiểu: "Tôi không quen cô ta."


Tôi cười lạnh: "Cô bé mới học năm nhất đại học mà đã bị anh dụ dỗ lừa gạt rồi. Anh làm tổn thương nhiều người quá nên không nhớ nổi là ai nữa rồi sao?"


"Diệp Khinh Ngữ, rốt cuộc em có bao nhiêu chị em thân thiết đây!?”


Tôi cười: "Ba cái túi còn lại tôi bảo anh mua, đã tặng cho ai thì người đó chính là bạn thân của tôi thôi?"


Phó An Hoài trầm ngâm một lát, nghiến răng nghiến lợi: "Lâm Lam, Tiểu Diệp?"


Dì Lưu sốt ruột đứng ra: "Cả tôi nữa nè!"


Đàm Ngộ lùi lại một bước: "Phó An Hoài, anh đúng là cầm thú, ngay cả dì Lưu cũng không tha."


Phó An Hoài suýt nữa ngã quỵ: "Không thể nào, tôi làm sao có thể ngủ với dì Lưu được chứ?"


Dì Lưu bực bội liếc xéo một cái: "Cậu ngủ với cháu gái tôi đấy, cậu Phó ạ."


Dì Lưu hừ lạnh: "Tôi thực sự rất ghét loại mị ma chỉ có vài đồng tiền là không quản được nửa thân dưới của mình. Có kỳ phát tình thì ghê gớm lắm sao? Tại sao cậu Đàm lại có thể giữ mình trong sạch vì Tiểu Ngữ, cậu ấy không cao, không đẹp trai, không giàu có hơn cậu sao? Cậu ấy..."


Đến lượt tôi khẽ ho: "Dì Lưu, Đàm Ngộ cho dì tiền à? Sao dì nói đỡ cho anh ấy dữ vậy?"


Khóe môi Đàm Ngộ cong lên: "Anh đâu có cho tiền, dì Lưu là người rất thật thà, đáng để kết giao.”


Đàm Ngộ cười với Phó An Hoài: "Đừng trừng mắt nhìn tôi, mọi chuyện đều do A Ngữ sắp xếp cả, cô ấy không cho tôi nhúng tay vào, A Ngữ nhà ta thật lợi hại."


Phó An Hoài ngắt lời chúng tôi: "Rốt cuộc em còn chuyện gì mà tôi không biết nữa không?"


"À đúng rồi, bên đối thủ đã có được công nghệ cốt lõi của anh, tôi có cổ phần trong đó."


"Hơn nữa, công ty của anh sắp tiêu đời rồi."


“Anh lại còn dính líu tới việc giam giữ người trái phép, cuộc hôn nhân này tôi nhất định sẽ ly dị.”


Anh ta vươn tay muốn nắm lấy tôi một lần nữa, như nắm lấy tia hy vọng cuối cùng.


Và tiếng còi cảnh sát bên ngoài cửa lập tức xé toạc màn đêm.


Mặt mày Phó An Hoà xám ngắt như tro tàn, cả người gần như ngã quỵ xuống đất.


Cuối cùng anh ta đã mất sạch tất cả.


Từ tài sản, danh tiếng, gia đình, tự do… từng thứ một rời xa anh ta.


Mà tôi… cuối cùng cũng sẽ bắt đầu lại từ đầu.


15


Dưới sự mè nheo của Đàm Ngộ, tôi đành phải gặp gia đình anh.


Ông bà nội của Đàm Ngộ hiền hậu hòa nhã.


Bố mẹ của Đàm Ngộ nhã nhặn ấm áp.


Em gái thì hoạt bát đáng yêu, chú út thì tuấn tú, trầm lặng.


Mọi thành viên trong gia đình đều có nhan sắc nổi bật, tính tình hiền lành lương thiện.


Khiến tôi không khỏi trỗi dậy chút… lương tâm, thấy có lỗi vì đã "đùa giỡn" Đàm Ngộ quá đáng.


"Ông bà, bác trai bác gái, con xin lỗi, thật ra nhân phẩm của con không tốt lắm đâu."


"Làm sao vậy con?"


“Trước đây… con từng để Đàm Ngộ làm người thứ ba.”


Tôi nghĩ, cho dù họ có mắng tôi, có đuổi tôi đi, tôi cũng chấp nhận.


Có những chuyện đã làm sai thì chính là sai.


Mẹ Đàm Ngộ đặt ly nước ép lựu trước mặt tôi: "Vậy thì sao chứ?"


Em gái anh tạm dừng game đang chơi: "Không phải anh em tự nguyện làm tiểu tam sao? Liên quan gì đến chị đâu chứ?"


Bà nội đưa cho tôi một quả đào: "Chuyện nhỏ hết á mà."


Ông nội hùng hồn nói: "Không sao đâu, gia đình chúng ta cũng đâu có nghiêm khắc đến thế."


Bố Đàm Ngộ liếc nhìn ông nội, khẽ nhắc nhỏ: "Bố à, chú ý lời nói một chút…”


16


Tôi bị Đàm Ngộ đẩy vào phòng.


"Chúng ta yêu nhau mà, em không cần phải nói xin lỗi họ đâu."


Tôi khẽ cười, "“Dù sao thì cũng là em ‘phá’ mất một bông cải trắng ngon lành trong nhà anh còn gì.”


Đàm Ngộ nhếch khóe môi, "Câu này anh thích nghe đấy, vậy thì em phải chịu trách nhiệm cả đời."


"Đàm Ngộ, anh nghiêm túc thật à?”


"Anh đây từ trước đến nay chưa bao giờ đùa?"


"Gia đình anh thật sự sẽ đồng ý chúng ta ở bên nhau sao?"


Đàm Ngộ bật cười một tiếng.


"Bà nội anh từng là mẹ kế của ông nội anh."


"Mẹ anh từng là chị dâu của bố anh."


"Em gái anh nhìn thì rất đơn thuần, nhưng lại không rõ ràng với em trai kết nghĩa của bố anh, tức là chú út của chúng ta."


Tôi trợn mắt, miệng há hốc thành chữ O: "Trước đây không phải anh đã nói gia đình anh rất truyền thống sao?"


"Chúng ta đâu có làm hại ai, cả đời cũng chỉ có một đối tượng chân thành để bảo vệ, như vậy không phải là truyền thống rồi sao?"


Đàm Ngộ hiếm khi nghiêm túc nói với tôi:


“Cơ thể bị tổn thương, phản kích lại gọi là phòng vệ chính đáng.”


“Vậy trong tình cảm thì không có phòng vệ chính đáng à?”


"Phó An Hoài có lỗi với em cả trăm lần, em phản kháng một lần, không phải là điều nên làm sao?"


"Hơn nữa, A Ngữ, từ đầu đến cuối em chỉ có hành vi và hứng thú như vậy với một mình anh thôi, đúng không? Thật ra anh cũng vậy."


Anh nói đến mức ấy rồi, tôi quay người… lặng lẽ xóa tất cả các bức ảnh trai đẹp sáu múi trong điện thoại.


Ai ngờ tin nhắn của Tiểu Diệp đột nhiên hiện lên.


"Chị Ngữ ơi, xem cơ bụng anh giai này nè, chuẩn không cần chỉnh luôn."


"Cả cái đường nét cơ bắp này nữa, có cảm giác ghê chưa?"


Mỗi khi một bức ảnh hiện ra, tim tôi lại hẫng một nhịp, gân xanh trên trán Đàm Ngộ lại giật giật.


Tôi không dám nói gì, cứ để anh cầm lấy điện thoại.


Ngón tay thon dài của anh thao tác cực nhanh, gõ vài chữ gửi đi:


"Sáng nay cô ấy vừa ‘nghiên cứu’ xong rồi, cô giữ lại mà từ từ xem đi."


Tôi cuống lên: "Đàm Ngộ, em có đâu?"


"Hay là ôn lại một chút nhỉ?"


"Đừng có quá đáng nha, mọi người đều đang ở nhà đấy."


Khóe tai Đàm Ngộ ửng đỏ, đuôi anh quấn quanh người tôi: "Suỵt, đừng quan tâm người khác, có lẽ họ cũng đang bận đấy."


"Ưm... không phải, ông bà anh đều gần tám mươi rồi mà..."


"Sao, coi thường thể lực của tộc mị ma bọn anh à?"


"Bảo bối A Ngữ, em muốn anh chứng minh cho em xem không?"


Tôi cầu xin, sửa lời: "Em sai rồi! Tám mươi tuổi… cũng là độ tuổi lý tưởng để yêu đương lắm chứ!”


(Hoàn)


Ngoại truyện Âu Tân


1


Anh họ tôi là Đàm Ngộ.


Đẹp trai ngút trời, tính cách quái gở, ngông cuồng bất kham.


Từ nhỏ chẳng có phiền não gì, chỉ trừ dịp Tết đến… Vì đến tuổi rồi, anh họ cũng bắt đầu bị họ hàng giục lấy vợ.


Nhưng chuyện này anh không nói, tôi càng không dám hó hé. Dù sao thì… tiền tiêu vặt của tôi vẫn còn phải trông vào anh ấy mà.


Anh tôi ấy à, bên ngoài có người rồi, hơn nữa còn là loại bị giấu giếm, đúng là chẳng ra thể thống gì cả.


Hôm đó rượu vào lời ra, tôi khổ sở khuyên nhủ anh ấy: "Anh họ, anh có tiền có sắc, vóc dáng lại đỉnh của chóp, sao lại vì tình yêu mà làm tiểu tam chứ?"


Anh họ đá vào mông tôi một cái: "Cậu biết cái quái gì mà nói."


Sau này khi nhìn thấy cô gái đó thì tôi đã hiểu.


Anh họ tôi chính là một kẻ si tình bậc nhất!


Cô gái ấy chẳng phải là cô gái đã đưa bánh ngọt cho anh họ lúc mười hai tuổi, khi anh họ hiểu lầm là ăn mày sao?


Ngày đó anh họ giận dỗi bố mẹ bỏ nhà đi, trốn trong một cái chòi chỗ người ta chất phế liệu tồi tàn suốt ba ngày liền.


Chỉ với cái khuôn mặt thanh tú ấy, các chị các cô các em tặng đồ ăn cho anh nhiều không đếm xuể.


Huống chi mị ma bọn tôi không ăn gì trong năm ngày cũng không chết được.


Nhưng anh họ lại nhất quyết từ chối đồ ăn của người khác.


Cứ mặt dày bám lấy cô bé đó: "Sắp chết đói rồi, không mang cho anh chút gì ăn sao?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo