Nguyện Ý Làm Tiểu Tam Vì Em - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi biết rõ giờ đây cơ thể anh ta đau đớn gấp mười, gấp trăm lần tôi.


Vì trong anh ta vẫn còn cái gọi là “tình yêu”.


Anh ta co giật một lúc rồi mới cố gắng lau vết máu ở khóe miệng, lòng bàn tay nâng thứ chất lỏng đỏ tươi cho tôi xem.


"Khinh Ngữ em xem này, anh không lừa em đâu, anh thật sự vẫn còn yêu em, nếu không thì không thể đau đến thế này."


Đáng tiếc, tôi đã không còn xót xa cho anh ta nữa rồi.


Tôi đứng cách anh ta hai mét, chỉ sợ máu làm bẩn quần áo mình.


"Phó An Hoài, anh yêu tôi là thật, nhưng làm tổn thương tôi cũng là thật."


"Khi tôi hết lần này đến lần khác ngửi thấy mùi nước hoa của những người phụ nữ lạ trên người anh, anh không biết tôi ghê tởm đến mức nào đâu."


"Ghê tởm anh phản bội tôi, cũng ghê tởm anh đùa giỡn tình cảm của những cô gái khác."


"Càng ghê tởm hơn là anh nhận tài trợ từ bố tôi, mà còn đến chỉ trích chúng tôi xúc phạm anh. Anh đúng là một tên cặn bã không biết điều."


Phó An Hoài từ từ đứng thẳng dậy, lau vết máu bên môi, nửa quỳ xuống bên chân tôi.


"Khinh Ngữ, anh sẽ không qua lại với mấy người kia nữa. Anh sẽ ở bên em, chỉ cần em chịu tha thứ, được không?”


"Con người ai cũng sẽ mắc sai lầm mà, tha thứ cho anh lần này được không em?"


Lúc này, đôi mắt đào hoa thâm tình của anh ta quả thật dễ khiến người ta chìm đắm vào đó.


"Phó An Hoài, chỉ mười phút trước, trên xe, tôi đã thấy anh nhắn tin cho Lâm Lam."


"Anh hỏi cô ta tối nay mặc nội y màu gì, rồi chụp ảnh gửi cho anh xem."


Lại một khoảng im lặng kéo dài.


Đôi mắt Phó An Hoài dần đỏ ngầu, tai mị ma bắt đầu mọc ra, cái đuôi dài của anh ta như dây leo bắt đầu quấn quanh cơ thể tôi, khiến tôi không thể nói được lời nào, không thể cử động.


"Khinh Ngữ, em chắc chắn là đã học được thói hư tật xấu ở bên ngoài rồi, không sao cả, anh sẽ ở cạnh em một thời gian, em nhất định sẽ quay lại làm một Khinh Ngữ như xưa.”


Tôi đã đánh giá thấp giới hạn của anh ta.


Đây là một ngọn núi tuyết vô danh nằm cách xa thành phố.


Điện thoại bị tịch thu, căn nhà gỗ đã chặn mọi tín hiệu liên lạc với thế giới bên ngoài.


"Phó An Hoài, anh muốn giam cầm tôi sao?"


"Suỵt, sao lại gọi là giam cầm? Chỉ là để em ở đây bình tĩnh một thời gian, cho đến khi em ngoan ngoãn, chịu hiểu chuyện mà thôi."


"Dì Lưu, dì trông chừng cô ấy."


Tôi thất vọng nhìn Phó An Hoài: "Phó An Hoài, nếu anh dừng tay ngay lúc này, có lẽ đó sẽ là kết quả tốt nhất cho chúng ta."


Phó An Hoài bóp chặt cằm tôi: "Con đàn bà rẻ rúng, bây giờ tôi mới là người quyết định."


Được thôi, anh ta muốn xuống địa ngục thì tôi cũng không cản nữa.


13


Dì Lưu là người giúp việc mà Phó An Hoài tin tưởng nhất. Ngày nào bà ta cũng trừng mắt dữ tợn nhìn tôi, ngoại trừ lúc đi chợ.


"Dì Lưu, phụ nữ sao phải làm khó phụ nữ?"


"Tôi đây là bà già rồi, ghét nhất loại phụ nữ đứng núi này trông núi nọ như cô. Cậu Phó tốt như vậy mà cô còn muốn đi lăng nhăng bên ngoài, hừ, đúng là không biết xấu hổ!”


Tiếng giày da của Phó An Hoài dần xa. Dì Lưu vẫn hung hăng trừng mắt nhìn tôi: "Ngồi yên đấy, đừng hòng chạy."


Bà ta tiện tay ném tô cơm lên bàn tôi: “Vận may cô cũng tốt đấy, hôm nay tôi vừa mua đồ mới. Ăn cho no vào, lát còn phục vụ ‘khách’!”


Tôi sững người: “Phục vụ… khách?”


Chưa kịp hỏi tiếp, Phó An Hoài đã bước vào, mang theo một luồng khí lạnh.


"Dì Lưu, dì ra ngoài trước đi."


Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, sắc mặt Phó An Hoài đã tiều tụy đến đáng thương.


Tôi hỏi: “Công ty xảy ra chuyện rồi à?”


Phó An Hoài gằn giọng chửi: "Con tiện nhân Lâm Lam đó, đã nhảy việc sang bên đối thủ, còn mang theo công nghệ cốt lõi mới nghiên cứu của công ty.”


“Gần đây nhà cung cấp cũng xảy ra vấn đề, dòng vốn bị đứt… Đúng là tất cả cùng dồn vào muốn giết chết tôi!”


Tôi cười một tiếng: "Cô trợ lý trẻ của anh ra tay nhanh thật đấy."


Phó An Hoài đột nhiên nhìn tôi một cách kỳ lạ: "Nhưng Khinh Ngữ, em nhất định sẽ giúp tôi, đúng không?"


"Em cũng không đành lòng nhìn công sức bao năm của tôi đổ sông đổ bể, đúng không?"


Tôi lắc đầu, "Không giúp được gì cả."


Anh ta véo cằm tôi, đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.


"Không ngờ kẻ thù không đội trời chung của Đàm Ngộ lại có hứng thú với em, hắn ta nói muốn nếm thử mùi vị của người phụ nữ mà Đàm Ngộ thích là như thế nào."


"Khinh Ngữ, hắn ta nói hắn ta sẽ giúp tôi."


Đầu ngón tay tôi lạnh buốt: "Phó An Hoài, tôi thật sự không muốn tin rằng anh lại sa đọa đến mức này!"


Phó An Hoài quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào tôi: "Khinh Ngữ, dù sao em cũng đã ngủ với Đàm Ngộ rồi, cũng dơ bẩn rồi, ngủ thêm một người nữa thì có sao đâu?"


Tôi cười lạnh: "Tôi ngủ với một Đàm Ngộ đã dơ bẩn rồi, vậy anh ngủ với nhiều người như thế, chẳng phải là thối rữa rồi sao?"


Phó An Hoài nhàn nhạt nói: "Em yên tâm, tôi sẽ không chê bai em đâu, sau này chúng ta ai cũng đừng chê bai ai, sống cho tốt nhé."


"Bốp!" Một tiếng vang lên, làm lòng bàn tay tôi tê dại: "Anh nằm mơ đi."


Phó An Hoài dùng ngón cái lau vết máu bên môi: "Khinh Ngữ, nhớ kỹ, tôi chỉ cho phép em đánh một lần này thôi, không có lần sau đâu."


"Dì Lưu, đồ đã chuẩn bị cho phu nhân đâu?"


Dì Lưu nhanh chóng bưng đến một cốc nước có pha thêm thuốc, hung dữ ép tôi uống.


"Uống cái này vào, uống xong thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi.”


Phó An Hoài nắm lấy cổ tay tôi, nở nụ cười kỳ dị: "Em vất vả rồi."


Anh ta bước đi nặng nề, từ từ đi ra cửa.


Ngoài cửa vọng vào tiếng chào hỏi xã giao.


"Chủ tịch Trần, đã chuẩn bị xong hết rồi."


"Anh đúng là chịu chi thật đấy."


"Trong lòng mị ma chúng ta, phụ nữ sao có thể quan trọng bằng sự nghiệp, đúng không?"


Một hai phút sau, Phó An Hoài đi về phía thư phòng ở tầng ba.


Tôi nhìn sợi dây trói trên cổ tay, nhắm mắt đếm thầm… Mất bao lâu để đối phương bước đến bên giường?


Tiếng giày da lạch cạch tiến lại gần giường.


Một nụ hôn lạnh như băng đặt lên môi tôi.


"Ngoan nào, chậc, sao lại có vị chanh vậy?"


Tôi chớp mắt: "Hơi cảm nhẹ thôi, dì Lưu bảo uống thêm vitamin C cho mau khỏi.”


"A Ngữ, đợi thêm năm ngày nữa là giới hạn của anh rồi đấy."


Tôi nhìn Đàm Ngộ cười: "Yên tâm, chỉ một lần này thôi."


Ngay lúc Đàm Ngộ đang cởi trói cho tôi, dì Lưu đột nhiên xông vào.


Bà ấy hét toáng lên: "A, Đàm Ngộ, sao cậu lại ở đây, chủ tịch Trần đâu?"


"Aaa, Phó tổng, Phó tổng, cậu mau đến đây đi!"


Đàm Ngộ ngoáy tai: "Dì Lưu, được rồi, diễn hơi lố rồi đấy."


Dì Lưu cười hì hì chạy lại, khoác áo khoác cho tôi: "Tiểu Ngữ, diễn xuất của tôi được không?"


Tôi giơ ngón cái lên cho bà ấy.


Vừa quay đầu lại, Phó An Hoài đang đứng ở cửa, sắc mặt xấu xí đến cực điểm.


14


Khóe môi Phó An Hoài run rẩy: "Diệp Khinh Ngữ, xem ra tôi đã đánh giá thấp em rồi nhỉ?"


"Lâm Lam là người của em sao?"


Tôi khẽ cười: "Ban đầu thì không phải."


"Anh còn nhớ cô ta từng tự tay đan một chiếc khăn choàng cổ tặng anh không?"


"Cô gái đó đã đan hai tháng trời, vậy mà anh lại tiện tay ném đi, tôi liền lấy nó buộc vào bồn cầu làm dây kéo, nhưng anh cũng chẳng phản đối."


"Một người phụ nữ chết tâm là bắt đầu từ những chi tiết nhỏ như vậy đấy, tôi để cô ấy nhìn, nhìn rõ ràng anh đã chà đạp sự chân thành của cô ta hết lần này đến lần khác như thế nào. Tình dục và tình yêu của anh là hai thứ tách biệt, cô ấy chỉ là sự tiêu khiển của anh trong một khoảng thời gian nào đó mà thôi."


“May mà cô gái đó đủ thông minh và dứt khoát. Cô ấy đã nói rằng ‘Kẻ đùa giỡn phụ nữ, cuối cùng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.’”


"Cho nên, giờ cô ấy là một trong những bạn thân của tôi rồi đấy."


Khóe miệng Phó An Hoài giật giật: "Vậy chủ tịch Trần cũng là người của em? Cái studio bé tí của em thì quen biết gì với nhân vật tầm cỡ như vậy được?”


"Tôi không quen người đó, nhưng tôi quen vợ anh ta."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo