Nhất Diệp Tri Âm - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hôm nay, Diệp Tri Tâm lại như thường lệ bận rộn ở ngân hàng đến bảy, tám giờ tối. Vì hôm qua tan làm sớm nên hôm nay có cả một đống việc đang chờ cô xử lý. Bữa trưa và bữa tối cô đều bận đến mức không có thời gian ăn, đói đến mức đầu óc có chút choáng váng, chỉ muốn mau chóng tan làm để đi tìm gì đó lót dạ, nhưng ngay trước lúc tan làm lại nhận được điện thoại của Trần Xuân Từ.

Cô tưởng rằng sau chuyện hôm qua, Trần Xuân Từ chắc phải một thời gian nữa mới tìm cô, ít nhất cũng phải đợi bà ta nguôi giận, rồi lại châm chọc cô một trận thì mọi chuyện mới qua. Không ngờ điện thoại vừa kết nối, Trần Xuân Từ lại như một người hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, giọng điệu còn có chút vui vẻ.

"Tri Tâm à, ăn cơm chưa con?"

Diệp Tri Tâm sững người, cũng không biết nên cảm động vì sự quan tâm của bà ta hay nên cảnh giác với nó. Nhất thời không phản ứng kịp, cô đành trả lời với giọng điệu đều đều: "Chưa ạ, con đang chuẩn bị tan làm."

"Ồ, vậy thì tốt quá!" Giọng Trần Xuân Từ vút cao lên, tỏ ra vô cùng vui vẻ: "Vừa hay, anh Châu gặp mặt hôm qua có ấn tượng rất tốt về con, muốn mời con đi ăn riêng lần nữa. Mẹ nói cho anh ta biết ngân hàng con làm rồi, chắc giờ anh ta đang trên đường đến đón con đấy."

"Cái gì?" Diệp Tri Tâm ngây người, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường, "Mẹ không từ chối sao? Con vốn dĩ không muốn kết hôn!"

"Không kết hôn thì cô định làm gì?" Trần Xuân Từ khinh thường gắt lên một tiếng, "Phụ nữ ấy mà, có đối tượng tốt thì phải biết nắm bắt, đừng tưởng mình có vốn liếng mà kén cá chọn canh. Tuổi xuân của phụ nữ qua nhanh lắm đấy, đến lúc đó cô muốn chọn cũng chẳng có ai cho cô chọn đâu."

Diệp Tri Tâm nghe mà đau cả đầu, vừa bất lực vừa tức giận nói: "Con không muốn kết hôn!"

Việc từ chối hết lần này đến lần khác rõ ràng cũng đã chạm đến giới hạn của Trần Xuân Từ. Giọng của bà ta ở đầu dây bên kia cao vút lên, oanh tạc dồn dập: "Tôi chỉ bảo cô đi ăn một bữa với người ta thôi, chứ có phải bảo cô kết hôn ngay bây giờ đâu, cô làm cao cái gì? Bây giờ sao hả, ăn một bữa cơm cũng không được à? Anh Châu cũng rất có lòng muốn tìm hiểu tình cảm với cô trước, cô chưa thử đã từ chối là sao…"

Trần Xuân Từ hơi dài không dứt, liên tục công kích, dồn ép đến mức Diệp Tri Tâm không có cả kẽ hở để phản bác. Cổ họng cô như có một sợi dây vô hình đang từ từ siết chặt, cô dần cảm thấy nghẹt thở, nhưng Trần Xuân Từ vẫn đang từng bước dồn ép. Để vùng vẫy tìm kiếm không gian sinh tồn cuối cùng, Diệp Tri Tâm chỉ có thể lùi bước từng bước.

Có lẽ mẹ cô nói cũng không sai, một người như cô cái gì cũng làm không tốt, dường như cũng chẳng có gì để kén chọn, huống hồ chỉ là ăn một bữa cơm thôi, không đáng kể gì.

 

Nói đến cuối cùng, Trần Xuân Từ, một người thấu hiểu cách nắm bắt tâm lý người khác, đã dịu giọng xuống, một lần nữa tung ra chiêu cuối: "Nếu con với anh Châu thành đôi, thì có thể nhờ anh Châu cho em trai con qua chỗ anh ta làm việc. Con cũng biết tính tình của em con rất dễ bị người khác bắt nạt, nếu có thể đến chỗ anh Châu thì mẹ cũng yên tâm hơn... Mẹ già rồi, con là con gái sớm muộn gì cũng phải gả đi, sau này người mẹ có thể dựa vào chỉ có em trai con thôi, nên chỗ nào giúp được cho em thì con cứ cố gắng giúp một chút..."

 

Diệp Tri Tâm bị những lời than thân trách phận của Trần Xuân Từ thuyết phục, bị cái vẻ bất đắc dĩ, ngoài cô ra không còn ai khác trong lời nói của bà ta khơi dậy một cảm giác sứ mệnh đáng thương. Nếu cô không làm, tuổi già của mẹ sẽ phải làm sao đây?

 

Một mặt, cô cảm thấy đây là do mẹ cô tự làm tự chịu, đã chiều chuộng em trai thành ra như vậy, không có công việc nào làm được quá ba tháng. Mặt khác, cô lại thương cảm cho người mẹ đơn thân đã nuôi nấng hai chị em họ khôn lớn, để rồi lại phải đối mặt với một tuổi già không nơi nương tựa.

 

Nhắm mắt lại, cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp đồng ý.

 

Bước ra khỏi ngân hàng, quả nhiên cô nhìn thấy thân hình béo mập của Châu Thành Phát đang đứng cách đó không xa, tay cầm điếu thuốc, lớn tiếng nói chuyện điện thoại. Thấy cô đi ra, anh ta mới vội vàng cúp máy.

 

"Anh Châu." Diệp Tri Tâm khách sáo chào một tiếng.

 

Châu Thành Phát đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt rồi gật đầu, ánh mắt giống như đang xem hàng đó khiến Diệp Tri Tâm toàn thân khó chịu.

 

"Tôi đã đặt khách sạn rồi, lên xe đi!" Châu Thành Phát hất cằm, ra hiệu cho cô ngoan ngoãn lên xe.

 

Nhưng ý tứ trong lời nói của anh ta lại khiến Diệp Tri Tâm đột nhiên cảnh giác. "Khách sạn? Anh Châu không phải đang nói đến chuyện thuê phòng đấy chứ?"

 

Châu Thành Phát cười một cách dâm đãng, đưa tay sờ lên má Diệp Tri Tâm một cái rồi nói: "Cũng không phải trẻ con nữa, không lẽ đến chuyện này cũng không hiểu sao?"

 

"Hôm nay không phải chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi sao?" Diệp Tri Tâm ghê tởm hất tay anh ta ra, trừng mắt nhìn Châu Thành Phát, tim đập thình thịch, nhưng trong lòng lại ôm một tia hy vọng mong manh, hy vọng rằng Châu Thành Phát vừa rồi chỉ là đang đùa một cách ác ý.

 

Nhưng Châu Thành Phát lại cười khinh bỉ, "Đùa gì vậy? Nếu chỉ đơn thuần là ăn cơm thì tôi có cần phải đặc biệt đến đây không?"

 

Ánh mắt Châu Thành Phát nhìn cô giống như nhìn một con mồi không thể thoát, anh ta lại trêu chọc đưa tay ra véo chiếc cằm nhỏ nhắn của cô.

 

Diệp Tri Tâm cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên. Cái dạ dày đã đói cả ngày, lại có một sự thôi thúc muốn nôn ra thứ gì đó. Cô một lần nữa gạt tay anh ta ra, lùi lại một bước, chau mày trợn mắt trừng trừng nhìn Châu Thành Phát, muốn tạo ra một chút khí thế, nhưng thân hình quá đỗi nhỏ bé của cô trước mặt một Châu Thành Phát béo mập hoàn toàn không tạo thành chút uy hiếp nào.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo