Nhất Diệp Tri Âm - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Buổi sáng, Diệp Tri Tâm âm thầm thức dậy trước khi chuông điện thoại reo, cô cầm lấy chiếc điện thoại đặt bên gối rồi tắt báo thức. Thực ra, cả đêm cô không hề ngủ, nhưng vẫn luôn giả vờ như mình đã say giấc, lắng nghe tiếng thở dài khe khẽ của Mạc Trình Hoan trong đêm, nghĩ về quá khứ và hiện tại giữa cô và cô ấy. Mãi cho đến khi tiếng hít thở đều đặn của Mạc Trình Hoan truyền đến, cô mới hơi thả lỏng cơ thể. Không ngờ rằng lúc trời gần sáng, Mạc Trình Hoan trong cơn ngủ say đã vô thức đưa tay qua, ôm trọn cô vào lòng. Cô biết đó là vì chiếc giường quá nhỏ, nhưng trái tim vẫn không kiềm được đập nhanh hơn.

Cô quay đầu nhìn ngắm gương mặt say ngủ của Mạc Trình Hoan, hàng mi dài và rậm che đi đôi mắt có thể thiêu đốt người khác của đêm qua. Khi thu lại dáng vẻ kiêu ngạo quá mức, Mạc Trình Hoan lúc này trông có phần hiền lành, đặc biệt khiến người ta thương yêu.

Cô chăm chú nhìn một lúc lâu mới ép mình chuyển dời tầm mắt đi, nhẹ nhàng gỡ tay đang đặt trên người mình ra, lặng lẽ xuống giường. Cô cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào, nhanh chóng sửa soạn xong xuôi. Vết thương trên mặt nhờ được chườm đá khẩn cấp đêm qua nên đã đỡ hơn nhiều, chỉ còn lại vết bầm mờ nhạt, sau khi trang điểm thì không còn rõ nữa. Cô ngắm mình trong gương một lát, xác định không có vấn đề gì lớn rồi mới yên lặng ra khỏi cửa.

Một lúc lâu sau, cho đến khi trong phòng không còn tiếng động nào nữa, Mạc Trình Hoan mới mở đôi mắt sáng ngời, thất vọng nhìn vào lòng bàn tay đã trống không của mình.

Cô ấy ngồi dậy, trên chiếc bàn kiểu Nhật nhỏ nhắn là bộ quần áo cô ấy mặc đêm qua, được gấp gọn gàng ngay ngắn. Bên cạnh quần áo có một chùm chìa khóa và một mẩu giấy. Trên giấy là nét bút máy thanh tú, lưu loát của Diệp Tri Tâm, dặn cô ấy sau khi rời đi hãy để chìa khóa dưới tấm thảm chùi chân trước cửa, và rằng cô sẽ mua sẵn bữa sáng treo ở cửa cho cô ấy.

Mạc Trình Hoan đi đến cửa phòng, mở ra, quả nhiên thấy một phần bữa sáng nóng hổi được treo trên tay nắm cửa.

Diệp Tri Tâm vẫn chu đáo như mọi khi.

Cô ấy quay lại chiếc bàn kiểu Nhật, ăn bữa sáng Diệp Tri Tâm đã chuẩn bị cho mình, trong lòng có chút chua xót. Xa cách nhiều năm, mối quan hệ giữa cô ấy và cô dường như không thể quay lại như xưa nữa. Thế mà, một người chậm chạp như cô ấy lại mất bao nhiêu năm mới nhận ra rằng mình lại nghĩ về cô nhiều đến thế.

Cô ấy thích Diệp Tri Tâm.

Lúc đầu, khi phát hiện Diệp Tri Tâm không học ở đại học Nghệ thuật Bắc Kinh, cũng không nói cho mình biết sẽ học trường nào, cô ấy thực sự đã rất tức giận. Cô ấy coi Diệp Tri Tâm là bạn thân, dù biết rõ Lâm Tĩnh có thể sẽ không vui, cô ấy vẫn kiên quyết không thể cắt đứt tình bạn với cô. Cô ấy thích cảm giác được ở bên cạnh Diệp Tri Tâm, và cô ấy ngỡ rằng cô cũng giống mình. Dù bọn họ chưa bao giờ nói rõ, nhưng cô ấy cho rằng giữa họ có một sự ăn ý đặc biệt mà người khác không thể chen vào.

Để tạo bất ngờ cho Diệp Tri Tâm, cô ấy đã bất chấp sự phản đối của mọi người xung quanh để điền nguyện vọng vào đại học Khoa học và Công nghệ Bắc Kinh, gây ra một trận sóng gió lớn khi có kết quả. Cha mẹ cô ấy rất thoáng, ngày trước khi cô ấy công khai giới tính, bọn họ không nói gì. Khi kết quả tuyển sinh được công bố, dù ngạc nhiên, bọn họ cũng chỉ nói một câu: "Con nghĩ kỹ là được rồi." Bất kể cô ấy đưa ra quyết định gì, cha mẹ đều ủng hộ.

Người phản đối dữ dội nhất lại là thầy cô trong trường và bạn gái cô ấy, Lâm Tĩnh. Chỉ là ván đã đóng thuyền, nên các thầy cô tuy phản đối nhưng cũng chỉ hỏi lý do rồi cho qua.

Nhưng Lâm Tĩnh lại nổi một trận tam bành với cô ấy. Dù sao thì Lâm Tĩnh vẫn luôn nghĩ cô ấy sẽ vào Đại học Đài Loan, và mục tiêu của cô ta cũng là Đại học Đài Loan. Kết quả là Lâm Tĩnh đỗ, còn cô ấy thì không.

Đối với Lâm Tĩnh, cô ấy cảm thấy có chút đuối lý, nhưng lúc đó cô ấy lại thấy không có gì quan trọng hơn người bạn Diệp Tri Tâm. Xung quanh Lâm Tĩnh lúc nào cũng có rất nhiều người, còn bên cạnh Diệp Tri Tâm chỉ có một mình cô ấy là bạn. Có lẽ là cô ấy đã quá tự cao, nhưng cô ấy cảm thấy Lâm Tĩnh có thể không có cô ấy, nhưng Diệp Tri Tâm thì không thể không có cô ấy.

Vậy nên sau này, khi không tìm thấy Diệp Tri Tâm ở đại học Nghệ thuật Bắc Kinh, nhiệt huyết trong cô ấy lập tức nguội lạnh. Cô ấy thậm chí còn hờn dỗi nghĩ rằng nếu Diệp Tri Tâm không chủ động liên lạc với mình, thì cô ấy cũng quyết không chủ động đi tìm.

Đương nhiên, Diệp Tri Tâm trước sau vẫn không liên lạc với cô ấy. Cứ thế mấy năm trôi qua, từ chỗ tức giận mỗi khi nhắc đến Diệp Tri Tâm, cô ấy dần dần trở nên nguội lòng. Cô ấy cất giấu đi rất nhiều ký ức về cô, chuyên tâm học hành xin đi du học, chỉ để chứng minh với cha mẹ, những người đã vô điều kiện ủng hộ mình rằng, việc học ở đại học Khoa học và Công nghệ Bắc Kinh không phải là một quyết định sai lầm, và nó không cản trở cuộc đời cô ấy.

Sau khi lên đại học không bao lâu, cô ấy và Lâm Tĩnh đã chia tay. Sau khi chia tay, một thời gian rất dài cô ấy không dám quen bạn gái mới. Mãi sau này khi ra nước ngoài du học mới thử quen vài người, rồi mới nhận ra rằng dù mình ở đâu, bên cạnh ai, cũng không thể tìm lại được cảm giác bình yên, thoải mái như khi ở bên Diệp Tri Tâm. Những lúc đặc biệt cô đơn nơi đất khách quê người, người cô ấy nhớ đến luôn là bóng hình điềm nhiên, tĩnh lặng của Diệp Tri Tâm. Bao nhiêu năm đã qua, cơn giận ban đầu đã phai nhạt, chỉ còn lại những nghi vấn quanh quẩn trong lòng: Rốt cuộc vì sao cô không còn liên lạc với mình nữa, rốt cuộc vì sao cô không học đại học Nghệ thuật Bắc Kinh?

Vậy nên, một lần nữa, cô ấy vì Diệp Tri Tâm chọn trở về Đài Loan, chính là muốn tìm được cô, muốn cho nỗi vương vấn bấy lâu nay của mình một sự kết thúc triệt để.

Mạc Trình Hoan ăn xong bữa sáng, ngồi trên sàn nhà nhìn quanh căn phòng tràn ngập cảm giác tồn tại của Diệp Tri Tâm, đột nhiên cảm thấy việc buông bỏ tất cả để có một kết thúc có lẽ không phải là chuyện đơn giản. Trái tim cô ấy vẫn còn đau xót vì vết thương tối qua của Diệp Tri Tâm, vẫn còn nóng rực vì được chung giường chung gối với cô đêm qua.

Làm sao có thể dễ dàng buông bỏ được chứ? Dù sao đó cũng là người mà cô ấy đã ao ước và mong nhớ suốt bao nhiêu năm qua!

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo