Nhật Ký Của Trưởng Khoa Sản - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Với tư cách là một phó trưởng khoa mới được bổ nhiệm tại Trung tâm Hỗ trợ Sinh sản, công việc của tôi vô cùng bận rộn và áp lực.


Đến nỗi khi chồng tôi, La Trường Hà, nhờ tôi khám bệnh cho mối tình đầu của anh ta là Mạc Huệ Tình, trong lòng tôi không hề gợn sóng, chỉ như một lời nhờ vả thông thường của người quen.


Hôm đó, y tá trực ban đến tìm tôi, nói rằng chồng chị đến, dẫn người tới khám bệnh nhưng không có số, muốn xin thêm số.


Tôi cho họ vào.


La Trường Hà bước vào trước, anh ta hơi khom lưng để chiều theo chiều cao của Mạc Huệ Tình, có ý đỡ cô ta, dìu cô ta vào phòng.


Tôi nhíu mày, phần lớn bệnh nhân đến chỗ tôi khám đều không có triệu chứng khó chịu về thể chất, thật sự không đến mức phải làm vậy.


Anh ta lại nửa đỡ nửa dìu cho Mạc Huệ Tình ngồi xuống, còn mình thì đứng bên cạnh, trông cứ như một cặp vợ chồng đến chỗ tôi để khám thai.


Mạc Huệ Tình thì tôi có biết. Cô ta là hàng xóm kiêm mối tình đầu của La Trường Hà, cũng từng có một thời yêu đương nồng cháy.


Tôi và La Trường Hà quen nhau thời đại học, yêu nhau sau khi tốt nghiệp, rồi thuận lý thành chương mà kết hôn.


Giờ tôi đã ba mươi ba tuổi, con trai bảy tuổi, mười năm trôi qua, thời gian như nước chảy, san bằng tất cả, trong lòng tôi cũng chẳng còn bận tâm.


Chỉ có một điều, tôi lên tiếng nói với La Trường Hà: "Lần sau có đến thì báo trước cho em một tiếng, em bảo y tá giữ số cho, đừng tự ý xin thêm số như vậy, bên ngoài toàn người đang xếp hàng, khó coi lắm."


La Trường Hà nhíu chặt mày: "Nói cứ như thể em không bao giờ khám cho người quen ấy."


Cơn giận của tôi cũng bùng lên: "Anh là người nhà, càng phải ủng hộ công việc của em chứ. Báo trước cho em thì khó lắm à? Anh chỉ cần động miệng thôi, em sẽ lấy số giúp anh."


Mạc Huệ Tình ái ngại nhìn La Trường Hà, chỉ một cái liếc mắt, anh ta liền im bặt.


Anh ta muốn Mạc Huệ Tình được khám bệnh một cách yên ổn, nên lập tức dập tắt ý định cãi nhau với tôi.


Tôi mở bệnh án, Mạc Huệ Tình trước đó đã làm khá nhiều xét nghiệm ở khoa phụ sản. Nhưng đây là Trung tâm Hỗ trợ Sinh sản, e là có một số xét nghiệm phải làm lại.


Tôi vừa xem bệnh án vừa nói: "Vấn đề lớn nhất là niêm mạc tử cung quá mỏng..."


Chưa kịp để tôi giải thích cặn kẽ, La Trường Hà đã nổi giận trước.


"Này, Bạch Chử, cô có ý gì? Huệ Tình trong trắng ngây thơ, cô đây là đang ngậm máu phun người phải không?"


Tôi sững người một lúc, rồi ngay lập tức hiểu ra, lạnh lùng đáp: "Niêm mạc tử cung mỏng không nhất thiết là do nạo phá thai nhiều lần. Nạo phá thai cũng không hẳn là chuyện gì xấu xa, rất nhiều trường hợp là do thai ngừng phát triển."


Mắt La Trường Hà đỏ ngầu, hơi thở gấp gáp, mái tóc vốn được chải chuốt gọn gàng cũng bắt đầu rối tung.


Anh ta lớn tiếng chất vấn tôi, thậm chí còn túm lấy áo tôi: "Vậy cô nói cho tôi biết, tại sao các bác sĩ trước đây không nói những lời này?"


Có một khoảnh khắc, tôi chỉ xem anh ta như một người nhà bệnh nhân khó chiều, và theo phản xạ giải thích: "Các bác sĩ trước là ở khoa phụ sản, khoa đó chủ yếu về chức năng và khá tạp, bao gồm cả việc nạo phá thai. Còn chúng tôi chuyên điều trị vô sinh, anh nói xem ai chuyên nghiệp hơn?"


Tôi vừa định nói, không tin tôi thì đừng tìm đến tôi. Mạc Huệ Tình liền kéo nhẹ tay áo La Trường Hà, muốn anh ta dĩ hòa vi quý.


La Trường Hà tức giận quay mặt đi, cố nén cơn giận không phát tác.


Tôi đang yên ổn làm việc, bỗng gặp phải tình huống này, nhất thời không biết phải đối phó ra sao, đành tiếp tục công việc.


"U nang buồng trứng hai bên, xin hỏi hai vợ chồng đã quan hệ bao lâu mà chưa mang thai? Cần một con số chính xác."


Chồng tôi giận dữ quát: "Cô ấy ly hôn vì không sinh được con, chẳng lẽ cô không biết sao? Cô kích động cô ấy làm gì?"


Tôi rất muốn tranh luận một phen cho ra nhẽ với La Trường Hà, nhưng nghĩ đến những bệnh nhân đang sốt ruột chờ đợi bên ngoài, tôi không muốn lãng phí thêm thời gian vì chuyện riêng tư nữa.


Tôi ghi ý kiến của mình vào bệnh án, tiện miệng hỏi câu cuối cùng: "Hai vị có chấp nhận phương án thụ tinh trong ống nghiệm không?"



Hai người đối diện đồng loạt biến sắc.


Tôi thở ra một hơi dài, đã lường trước được cơn thịnh nộ sắp tới của La Trường Hà, vội vàng nhấn chuột, loa phóng thanh lập tức gọi tên bệnh nhân tiếp theo.


Một cô gái trẻ nhanh như thỏ len vào, nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi, đôi mắt tựa nai con chớp chớp.


Đáng yêu hơn La Trường Hà vạn lần.


Tôi dùng giọng điệu lạnh như băng nói với La Trường Hà: "Chuyên môn của tôi còn non kém, không khám được cho ca khó thế này, anh tìm người giỏi hơn đi!"


La Trường Hà không hề tôn trọng tôi, nhưng tôi vẫn đưa ra ý kiến chuyên môn.


Tình trạng của Mạc Huệ Tình ở trung tâm chúng tôi cũng thuộc dạng ca khó, tôi bảo cô ta chuyển viện cũng là để có trách nhiệm với cô ta.


La Trường Hà còn muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt của tôi ép phải lùi lại. Anh ta đỡ Mạc Huệ Tình dậy, bực bội bỏ đi.


Lúc đi, miệng anh ta còn lẩm bẩm: "Tôi không tin, không có cô thì tôi không làm nên chuyện chắc."


Tôi cười lạnh trong lòng, với độ khó của bệnh tình Mạc Huệ Tình, anh ta muốn thành công thì còn phải gian nan nhiều. Đến cả trăm lần cũng chưa chắc đã thành công. Miễn là đến lúc đó đừng vì muốn tiện lợi mà quay lại tìm tôi là được.


2


Phải nói rằng, tình cảm của tôi và La Trường Hà trước giờ vẫn luôn tốt đẹp. Chỉ là hai năm nay tôi bận, anh ta cũng bận, cả hai quả thực đều đã xao nhãng gia đình.


Nhưng hôm nay, tôi nhìn anh ta như một người xa lạ.


Nhưng tôi thực sự quá mệt mỏi rồi, mỗi tuần ngoài hai ngày ngồi phòng khám tiếp nhận bệnh nhân mới, những ngày còn lại tôi đều phải đúng bảy giờ sáng siêu âm cho mấy chục bệnh nhân cũ, buổi chiều thì chọc hút trứng, phân tích phôi. Phần lớn trong số này là bệnh nhân thụ tinh trong ống nghiệm, mỗi người mỗi chu kỳ trung bình cần nửa tháng. Người cũ "tốt nghiệp", người mới lại vào, cứ thế tuần hoàn, không ngừng nghỉ.


Vài ngày nữa, tôi còn có một ca bệnh nhân khó cần chọc hút trứng, đây là một thử thách đối với tôi. Tôi muốn giải quyết xong việc này rồi tìm La Trường Hà nói chuyện rõ ràng.


Buổi tối tôi đến nhà mẹ ăn cơm, đón con trai, rồi ngủ lại ở nhà mẹ.


Mẹ tôi chăm con trai tôi từ nhỏ đến lớn, giờ cháu đi học rồi, bà vẫn là người chăm sóc chính.


Tôi và La Trường Hà đã bàn bạc với nhau, phải cố gắng giảm bớt gánh nặng cho mẹ, rảnh rỗi thì trông con nhiều hơn để bà được nghỉ ngơi.


Nhưng La Trường Hà đã lâu lắm rồi không qua thăm con. Điều này rất không bình thường.


Trải qua chuyện hôm nay, tôi biết La Trường Hà có gì đó không ổn, nhưng bây giờ tôi không thể phân tâm cho anh ta được.


Tình trạng công việc của tôi bây giờ là như vậy, nếu anh ta không hề quan tâm đến gia đình, hoặc có ý ngoại tình, tôi không dám nghĩ tiếp theo sẽ thế nào.


Việc giáo dục con cái không thể hoàn toàn trông cậy vào người lớn tuổi, bài vở của con ngày càng khó, ông bà cũng dần lực bất tòng tâm.


Đến tuổi trung niên, sự nghiệp đã có chút thành tựu, nhưng lại cảm thấy cuộc sống ngột ngạt đến khó thở.


Tôi thở dài một tiếng.


Tôi đã mệt mỏi đến thế này, tại sao La Trường Hà không thể chia sẻ cùng tôi, mà lại còn kéo gia đình đi xuống?


Tôi rất muốn hỏi anh ta.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo