Nhật Ký Của Trưởng Khoa Sản - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

3


Sáng sớm hôm sau, phòng khám đã ồn ào náo nhiệt, một ngày chiến đấu nữa lại bắt đầu.


Tôi thành thạo siêu âm cho từng bệnh nhân, đối với những người đang trong chu kỳ thụ tinh ống nghiệm, việc theo dõi siêu âm hàng ngày là rất quan trọng.


Đang làm được nửa chừng, y tá trưởng chạy vào, tôi biết là có chuyện rồi.


Tôi lo lắng nhìn qua, y tá trưởng ghé vào tai tôi thì thầm: "Bác sĩ Bạch, chồng chị lại đến rồi, lần này mượn danh chị để đi cửa sau, lòng vòng một hồi, lại nhờ bác sĩ Trịnh cho thêm số. Sau đó không biết thế nào lại làm ầm lên, chị mau ra xem đi."


Lòng tôi kinh ngạc tột độ, nhìn lại bệnh nhân phía sau, nhưng vẫn phải đi theo y tá trưởng.


Từ xa, tôi đã thấy một đám người tụ tập ngoài cửa phòng chụp cản quang vòi trứng.


Đến gần, rẽ đám đông ra, La Trường Hà đang kích động đưa một tờ giấy cho một kỹ thuật viên, giọng cao vút: "Tôi nói cho cô biết, vợ tôi là bác sĩ trưởng khoa của bệnh viện này, cô xem thái độ của các người với tôi là thế nào?"


"Cái báo cáo này viết cái gì đây? Vòi trứng thông hạn chế, thông nhưng hạn chế là có ý gì, rốt cuộc là thông hay không thông?!"


"Các người làm việc qua loa đại khái thế à?"


Cô kỹ thuật viên nhỏ giọng nói: "Chúng tôi ở đây làm việc theo quy trình bình thường, ai đến cũng vậy thôi." Sự khinh bỉ hiện rõ trên mặt cô ấy.


Tôi nghe mà tim đập thình thịch, tôi vừa mới được thăng chức trưởng khoa, làm sao chịu nổi anh ta bôi nhọ danh tiếng của tôi như vậy?


Tôi hét lớn: "La Trường Hà, anh nổi điên cái gì ở đây?"


Tóc của La Trường Hà còn rối hơn hôm qua, mắt trợn trừng, gào lên với tôi: "Cô thấy tôi quan tâm đến Huệ Tình nên ghen đúng không? Cô cấu kết với đám người này để làm khó cô ấy?"


Tôi kinh ngạc đến tột cùng.


La Trường Hà tiếp tục tố cáo: "Làm chụp cản quang vòi trứng, tại sao người khác không đau mà chỉ có Huệ Tình đau? Cô dám nói không phải cô cố tình làm khó cô ấy không? Mồ hôi trên mặt cô ấy rơi lã chã, làm sao giả được?"


Kỹ thuật viên bên cạnh nhỏ giọng đáp lại anh ta: "Làm cái kiểm tra này có người đau, có người không đau, không tin anh có thể lên mạng tra."


Miệng La Trường Hà há hốc không khép lại được, cả người đứng sững tại chỗ.


Lúc này, bác sĩ Trịnh, người đã khám cho anh ta, cũng xuất hiện: "Anh bệnh nhân này, phiếu báo cáo kiểu này phải để bác sĩ giải thích, anh đừng ồn ào ở đây, ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi."


La Trường Hà lại nhớ đến tôi: "Tôi là người nhà của bệnh viện, tôi hỏi thêm vài câu thì có sao đâu?"


Tôi nhắm mắt lại, vừa định nói thì Chủ nhiệm Ngô, trưởng khoa lớn của Trung tâm Hỗ trợ Sinh sản chúng tôi, đã đến.


Chủ nhiệm Ngô vẻ mặt ôn hòa, không giận mà uy, La Trường Hà cuối cùng cũng ngậm miệng lại.


Chủ nhiệm Ngô đưa tay ra, nhận lấy phiếu xét nghiệm từ tay La Trường Hà, liếc nhìn một cái, rồi ngẩng đầu nhìn La Trường Hà, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ và coi thường: "Anh nói anh là người nhà của người trong bệnh viện, anh là người nhà của ai?"


La Trường Hà tiện tay chỉ vào tôi: "Bạch Chử, tôi là chồng của Bạch Chử."


Tôi chỉ muốn độn thổ cho xong.


Chủ nhiệm Ngô liếc tôi một cái, ý tứ không rõ ràng.


"Các người theo tôi, đừng chiếm hành lang, cản trở công việc."


Tôi cúi đầu lủi thủi đi theo.


4


Đến văn phòng Chủ nhiệm Ngô, tôi và bác sĩ Trịnh ngồi đối diện La Trường Hà, Chủ nhiệm Ngô ngồi ở giữa.


Chủ nhiệm Ngô mở lời trước: "Bác sĩ Bạch là người tiếp nhận ban đầu, hãy nói quan điểm của cô."


Tôi hiếm có dịp được tự biện hộ, vội vàng nói: "Thưa chủ nhiệm, hôm qua La Trường Hà quả thực đã tìm tôi, nhưng anh ấy không tin tưởng tôi, luôn hiểu lầm rằng tôi nhân cơ hội sỉ nhục bạn anh ấy, tức là bệnh nhân Mạc Huệ Tình. Tôi nghĩ giữa người thân bạn bè, tốt nhất vẫn nên tránh mặt thì hơn."


Chủ nhiệm Ngô gật đầu, nhìn sang La Trường Hà: "Hôm nay tôi nghe anh nói cũng có thắc mắc về báo cáo chụp cản quang vòi trứng, hay là anh đến nơi khác xem thử? Chỗ chúng tôi dù sao cũng không phải là chùa miếu, để anh muốn gì được nấy."


La Trường Hà lại chuyển sang giọng điệu mềm mỏng: "Không phải là không tin tưởng, chỉ là bạn tôi ly hôn vì vô sinh, tôi luôn cảm thấy thời đại bây giờ phát triển rồi, cô ấy không đáng phải nhận kết cục này, nên trong lòng có hơi sốt ruột một chút. Bình thường tính tôi hiền lắm, đúng không, Bạch Chử?"


Tôi quay mặt đi, không đáp lời.


Anh ta lại cười gượng.


Lúc này, Mạc Huệ Tình, người đã "tàng hình" rất lâu, đứng ra, rưng rưng nhìn Chủ nhiệm Ngô: "Chủ nhiệm, đều là lỗi của tôi, tôi quá thiếu tự chủ. Chuyện gì cũng dựa dẫm vào La Trường Hà."


Cô ta quay sang La Trường Hà: "Trường Hà, chuyện của em hãy để em tự giải quyết!"


Rồi lại nhìn Chủ nhiệm Ngô: "Chủ nhiệm, tôi là người phụ nữ bất hạnh, xin ngài hãy giúp tôi với."


Chủ nhiệm Ngô là người nhân hậu nhất trong số những người tôi quen biết, y đức của ông nổi tiếng khắp bệnh viện phụ sản.


Nghe vậy, ông cũng không còn để tâm đến những chuyện lấn cấn trước đó, an ủi bệnh nhân: "Cô đừng lo, chúng tôi tuy chỉ là thành phố hạng hai, nhưng tỷ lệ thành công của thụ tinh ống nghiệm vẫn rất cao."


Ông lại cầm bệnh án lên, hỏi tôi: "Bác sĩ Bạch, tình trạng của bệnh nhân này, cô thấy thế nào?"


Tôi vội vàng có sao nói vậy: "U nang buồng trứng hai bên, niêm mạc tử cung mỏng, đồng thời còn bị dính buồng tử cung. Bệnh tình của bệnh nhân này rất phức tạp, nên cần có sự hội chẩn của ngài và các chuyên gia khác để xác định phác đồ điều trị."


Lúc này, La Trường Hà lại đứng ra, quát tôi: "Đến chuyên gia lớn người ta còn nói không có vấn đề gì, cô lại muốn đả kích sự tự tin của Huệ Tình, phải không?"


Lời này thật độc địa, anh ta không phải không biết, đối với bác sĩ điều trị vô sinh như chúng tôi, đả kích sự tự tin của bệnh nhân là điều tối kỵ. Nguyên tắc của chúng tôi là thông báo một cách khéo léo, cố gắng giảm thiểu những lời lẽ gây kích động.


May mà Chủ nhiệm Ngô đã đứng ra bênh vực tôi, quát anh ta: "Anh nói chuyện với bác sĩ kiểu gì thế?!"


La Trường Hà cười gượng ngồi xuống.


Chủ nhiệm Ngô lật xem bệnh án, càng xem mày càng nhíu chặt: "Đúng là không đơn giản, lúc nãy tôi đã sơ suất, trường hợp của cô ấy cũng hiếm gặp."


Rồi quay sang nói với La Trường Hà: "Bác sĩ Bạch đã nói rất khéo léo rồi."


Ý của ông là bệnh tình của Mạc Huệ Tình rất nghiêm trọng.


Tôi nhân cơ hội nói ngay: "Chủ nhiệm Ngô, ngài xem, tôi vừa mới tiếp quản mảng chọc hút trứng, bệnh nhân Mạc Huệ Tình này tôi xin phép không nhận, tôi sợ mình không kham nổi."


Chủ nhiệm nhìn tôi một cách đầy ẩn ý, tỏ ý đồng tình.


Ông nhìn sang bác sĩ Trịnh, bác sĩ Trịnh vội vàng từ chối: "Gần đây tôi phải hướng dẫn sinh viên nước ngoài, đang bận tối tăm mặt mũi, cũng không nhận được đâu ạ."


Chủ nhiệm Ngô nhìn La Trường Hà với vẻ có chút chế giễu.


Không ai chịu nhận, thì phải làm sao?


La Trường Hà gãi mũi, cười gượng: "Hay là chủ nhiệm đích thân nhận ca này đi ạ! Trường hợp khó nhằn như cô ấy, không phải ngài thì không ai làm được! Vả lại, tôi là chồng của Bạch Chử, Huệ Tình là bạn của bác sĩ Bạch, bệnh viện mình thế nào cũng phải ưu tiên người nhà chứ ạ."


Tôi lạnh lùng liếc La Trường Hà một cái.


Vẫn là Chủ nhiệm Ngô nhân nghĩa: "Vậy cũng được!"


Tôi thấy mắt Mạc Huệ Tình sáng lên, một tay cô ta kích động đặt lên cánh tay La Trường Hà.


Lúc ra về, Mạc Huệ Tình vô cùng cảm kích, nói với La Trường Hà: "May mà có anh."


La Trường Hà nháy mắt với cô ta, nở một nụ cười gian xảo như vừa thực hiện được âm mưu: "Là do em may mắn thôi."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo