Nữ phụ độc ác tiết lộ bí mật - Chương 14

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

28


Một lúc lâu sau.


Tôi cứ tưởng cô ấy sắp chết ngạt trong bầu không khí đặc quánh ấy rồi, thì Trình Lâm cuối cùng cũng lên tiếng.


“Em không tin.” Cô ấy vẫn cố vùng vẫy: “Chị đang lừa em.”


Tôi lạnh lùng đọc.


“Đêm đen như mực, thanh sắt lạnh lẽo, ánh mắt đàn ông và phụ nữ giao nhau, trong khoảnh khắc lửa điện bắn ra tung toé, họ càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…”


“Aaaaaaaaa” Cô ấy sụp đổ đến mức bịt miệng tôi lại: “Đừng nói nữa, nói nữa là em tự tử luôn đấy.”


Thật ra tôi cũng không nói được nữa.


Nhưng tôi phải giả vờ bình tĩnh mới có thể dọa được cô ấy.


“Bây giờ tin chưa?” Tôi giả vờ thản nhiên nói.


Trình Lâm giống như một quả bóng xì hơi.


“Được rồi.” Cô ấy nói: “Nói thật đi, chị thấy diễn xuất của em thế nào?”


Tôi mặt không đổi sắc nói dối: “Ít nhất cũng đoạt được giải thưởng lớn.”


Cô ấy thở ra một hơi.


“Có câu đó của chị là đủ rồi.”


Tôi giơ ngón tay cái lên: “Tương lai có thể mong đợi.”


Chúng tôi nhìn nhau một lúc, vẻ mặt của cô ấy lộ ra một chút xúc động.


Trình Lâm bước lên trước, khoác tay tôi: “Mẹ kiếp, em sớm đã chán làm mấy vai nữ phụ độc ác rồi. Theo em thấy thì gái đẹp nên ôm nhau mà sống vui vẻ, cần gì phải chia phe bốc mùi như thế, thiệt ra là vì bài tập ít quá đó.”


Cô ấy khinh thường bĩu môi.


Sau đó lại vui vẻ nhìn tôi, vẻ mặt thoải mái.


“Chị, có thể tiếp tục gọi chị như vậy không?”


Tôi tò mò: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”


“Trước khi xuyên qua thì mới 19, nhỏ hơn chị một tuổi đó.”


Tôi gật đầu, cố nhịn cái thôi thúc muốn bảo cô ấy có nhiều hành vi như học sinh tiểu học.


“Tên thật của em là gì?”


Nói đến đây, vẻ mặt cô ấy không nói nên lời.


“Cũng là Trình Lâm, giống hệt tên của nhỏ này.” Cô ấy nói: “Lúc đọc truyện, có người khuyên em học thuộc truyện phòng khi bị xuyên sách, em còn trả lời ‘hahahahahahahaha’. Cỏ thật, em đúng là đồ ngu, cứ tưởng người ta nói đùa, ai ngờ là nhà tiên tri.”


Tôi: “Ha ha ha ha ha ha ha!”


Cô ấy trừng mắt: “Chị còn cười à?!”


“Tim vỡ thành bốn mươi chín mảnh, Nữ Oa vá trời cũng không cần nhiều mảnh vỡ như vậy, thật buồn, thật khó chịu.”


Tôi cuối cùng không cần nhịn cười nữa, vẫn luôn cười không ngừng.


“Bây giờ có một biện pháp để sửa chữa trái tim tan vỡ của em.”


Tôi hít sâu, nhịn cười: “Em nói đi.”


“Chị bây giờ chạy xuống, hỏi Phong Từ Thư xem có thể nhìn cơ bụng của anh ấy không.”


Tôi: “…”


Tôi: “Chị chạy xuống, kể lại câu chuyện vừa rồi em tự mình nghĩ ra cho anh ấy nghe, bảo là do em viết nhé.”


Đương nhiên, tôi chỉ lừa cô ấy, làm gì có gan làm mấy cái này.


Trình Lâm rụt đầu: “Thôi đi, chúng ta mỗi người lùi một bước, an phận…… an phận là tốt rồi, hehe.”


Cô ấy ấp a ấp úng một hồi lâu.


Tôi liếc mắt nhìn cô ấy: “Đừng kìm nén, muốn nói gì thì nói đi.”


Cô ấy cuối cùng mở miệng: “Chị… thật sự không có cảm giác với Phong Từ Thư sao?”


Chuyện này vừa vặn chọc trúng tim đen của tôi, tôi thoáng thất thần, Trình Lâm giống như đã phát hiện ra một lục địa mới, trong nháy mắt hưng phấn lên.


Cô ấy hung hăng nắm lấy tay tôi, vẻ mặt dữ tợn kéo tôi vào phòng.


Đợi đã……


Đây là bộ mặt của nhân vật phản diện là sao?


“Mau kể đi!! Kể chi tiết vào, em chỉ muốn nghe cái này thôi huhuhu!!” Cô ấy phát ra tiếng kêu: “Cho em một miếng ăn đi, em sắp chết đói rồi.”


29


Kết quả của cuộc trò chuyện đêm khuya là ngày hôm sau tỉnh lại, hai chúng tôi đều có quầng thâm mắt lớn.


“Gấu trúc.”


“Chó đất bị đập.”


Hai chúng tôi chỉ vào quầng thâm mắt của đối phương mà mở miệng.


Rồi lại cùng nhau cười rộ lên.


“Đúng là đồ đàn bà độc ác.” Cô ấy nhướng mày: “Ai đời có người nói chị em mình là chó đất bị đập chứ.”


“Không phải, rõ ràng trước kia em thường xuyên học tiếng chó sủa trong lòng mà…”


“Dừng lại!” Trình Lâm bịt tai: “Chị ơi, chị là duy nhất rồi được chưa, đừng nhắc đến nữa, em cũng cần mặt mũi chứ.”


Tôi hiểu rõ chó đất cũng có tôn nghiêm của chó đất.


Bảo vệ chó đất, ai ai cũng đều có trách nhiệm.


Chuyện này không cần nhắc lại nữa.


Sau khi rửa mặt xong, tôi gặp Phong Từ Thư. Anh thậm chí đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, đang ngồi trên ghế sofa xem máy tính.


Tôi nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.


Tối qua tôi đã nghe rất nhiều chuyện, của tôi… và của Phong Từ Thư.


Lượng thông tin quá lớn, đến mức đến bây giờ tôi vẫn chưa tiêu hóa nổi.


Tôi chưa từng thích một người như vậy.


Cũng chưa từng được người khác thích như vậy.


Những cảm xúc này khiến tôi trở tay không kịp, tôi vẫn chưa nghĩ ra biện pháp để đối mặt với nó.


Thực ra tối qua, lúc đang cao hứng nói chuyện với Trình Lâm, suýt chút nữa tôi đã lao xuống gõ cửa phòng Phong Từ Thư, đem hết lòng mình nói hết cho anh biết.


Thế nhưng bây giờ đối mặt thật rồi, tôi lại nhụt chí.


Phải bắt đầu từ đâu đây?


Nói một câu “Em thích anh rồi, anh có muốn chúng ta ở bên nhau không” có phải là quá nông cạn không?


Hoặc là “Cảm ơn anh vẫn luôn thích em như vậy, chúng ta hẹn hò đi.”


Dường như nghe có vẻ không đủ chân thành?


“Tối qua trăng thật đẹp, em nhìn trăng mà lòng lại nhớ đến anh.”


Đợi đã, tối qua không có trăng.


“Anh đúng gu em, hoàn toàn phù hợp với hình mẫu lý tưởng của em.”


Có phải là quá thực dụng không……


“Này, yêu đương với bà đây đi.”


Aaaa sao tôi lại nói ra giọng điệu của Trình Lâm chứ.


Thật khó.


Thật sự rất khó.


Tôi đứng yên tại chỗ do dự một hồi lâu, thốt ra một chữ: “……Chào.”


Phong Từ Thư nhìn sang, mày mắt giãn ra.


“Chào buổi sáng.” Anh ấy nói với tôi.


!! Vậy mà điều tôi để ý lại là yết hầu của Phong Từ Thư đang lăn lên lăn xuống.


Tôi không bình thường rồi.


Sau khi Trình Lâm sửa soạn xong xuống nhà, liền thấy tôi và Phong Từ Thư ngồi đối diện nhau ở bàn ăn, cả hai cắm đầu ăn bánh mì nướng, không khí ngập tràn sự ngượng ngùng âm ỉ.


“Chuyện gì vậy! Chị bị sao vậy?!! Trình Ương Ương!!


“Không phải là tỏ tình sao! Tỏ tình thành ra như vậy à! Công sức tối qua của em đều cho chó ăn hết hả!


Tôi cũng không muốn……


Nhưng khi đối mặt với Phong Từ Thư, tôi liền cảm thấy mình không còn bình thường nữa


Vừa rồi tôi còn nhìn vào bụng anh ấy.


Nếu cởi quần áo ra, ở đó sẽ có cơ bụng.


……Tư duy của tôi hoàn toàn cứng đờ, đến mức anh ấy vừa rồi nói gì, tôi đều quên nghe.


Điều này cũng dẫn đến bầu không khí của hai chúng tôi càng ngày càng không đúng…… càng ngày càng không đúng……


Đợi lần sau đi……


Tôi thầm bảo đảm.


Lần sau nhất định,  tôi sẽ nói ra tâm ý của mình cho anh biết.


30


Vì hiện tại tôi không điều chỉnh nổi tâm lý, nên ăn sáng xong liền vội vàng cảm ơn rồi chạy về căn hộ ba phòng một khách của mình.


Trên đường về, Trình Lâm chửi tôi không ngừng, từ thời kỳ đồ đá con người sinh sản tự do đến hiện đại yêu đương tự do, suýt chút nữa lấy cả lịch sử nhân loại đập vào đầu tôi, muốn tôi biết trân trọng cuộc đời, đừng có mẹ nó mà nghĩ nhiều nữa.


Cô ấy sốt ruột đến vỡ giọng mấy lần.


Lúc hát <<Thanh Tạng Cao Nguyên>> cũng không vỡ giọng nghiêm trọng như vậy.


Sau đó, thấy tôi với bộ dạng như lợn chết không sợ nước sôi, cô ấy cuối cùng cũng dừng lại.


Tôi chỉ có thể tự mình cố gắng.


Lần sau gặp Phong Từ Thư, nhất định nhất định.


Trước khi gặp Phong Từ Thư, tôi đã làm một chuyện, đó là báo thù Chung Lam.


Vì gia đình không muốn đi theo con đường pháp luật, tôi chỉ có thể nghĩ cách khác.


Lúc cô ta dám làm chuyện đáng sợ đó với Trình Lâm, lẽ ra phải nghĩ đến hậu quả.


Tôi đã nói rồi.


Đã làm đại tiểu thư Trình gia lâu như vậy, trong tay tôi có rất nhiều bí mật của những người này.


Tùy tiện khui một cái ra cũng đủ khiến Chung Lam rớt một lớp da.


Huống chi, tôi còn là người làm truyền thông tự do.


Khi dư luận được đẩy lên đến đỉnh điểm, Chung Lam đã không dám ra khỏi nhà. Trên mạng chửi rủa cô ta một trận, cô ta bắt nạt học đường, nhiều lần làm giả học thuật, ngay cả suất nghiên cứu sinh cũng là cướp của người khác. Cô ta còn thông đồng với đám côn đồ, cho người cưỡng hiếp những cô gái mà mình không vừa mắt. Tôi tung ra tin nhắn trò chuyện, đương nhiên là giả, nhưng không quan trọng, quan trọng là người khác sẽ tin.


Làm điều ác nhiều, thêm mấy tội danh lên đầu nữa cũng không có gì lạ.


Chung Lam thích giao thiệp.


Vậy thì tôi hủy hoại toàn bộ vòng giao thiệp của cô ta.


Trình Lâm biết chuyện này, ngẩn người nhìn tôi một hồi lâu, hỏi.


“Chị, chị có bản lĩnh này, tại sao trong sách còn bị bắt nạt thê thảm như vậy?”


Cô ấy hỏi câu này, tôi cũng không trả lời được.


“Em xem bản lậu à?” Tôi đoán.


“Phì.” Cô ấy tổn thương lòng tự trọng: “Em đã bỏ tiền ra mua hơn hai mươi tệ đấy.”


“Chút nữa v cho em 20.” Tôi vung tay hào phóng: “Đừng vì chuyện tiền bạc mà buồn.”


“Bà chủ hào phóng.” Cô ấy chìa điện thoại di động ra: “V thêm chút nữa đi.”


Tôi v cho cô ấy 2000.


Cô ấy ngẩn người.


“Đại thù đã báo, đi ăn một bữa ngon đi.” Tôi nói.


Cô ấy nước mắt lưng tròng nhào tới ôm tôi, tôi biết cô ấy là người đa sầu đa cảm, bởi vì hôm qua lúc xem SpongeBob cô ấy đã vì Squidward mà khóc ba lần.


Tôi vỗ vỗ lưng Trình Lâm.


“Chung Lam bị xử rồi, chuyện tốt như vậy…” Tôi học theo kiểu nói bừa của cô ấy: “Đừng nói là em khóc giùm cô ta nha.”


Trình Lâm thút thít nói: “Chị, chị thật tốt, thật sự.”


“Không phải chứ Trình Lâm…” Tôi mở miệng trêu chọc: “2000 tệ khiến em cảm động đến như vậy à?”


Cô ấy vẫn khóc, lau nước mắt nước mũi lên quần áo tôi.


“Huhuhu đủ loại ý nghĩa, chị thật sự rất tốt rất tốt.”


“Lần này chị phải thật hạnh phúc đấy.”


“Nghe chưa?”


Tôi im lặng một hồi lâu, trịnh trọng đáp:


“Được.”


Thật ra tôi có lẽ đã đoán được, tại sao trong sách tôi rõ ràng có những bí mật của những người này mà vẫn sống thê thảm như vậy.


Bởi vì tôi trong sách đã tuyệt vọng với tất cả mọi chuyện rồi.


Không quan trọng báo thù hay không báo thù, tôi của lúc đó đã không muốn cứu mình nữa rồi.


May là.


Trình Lâm đến rồi.


Cô ấy đã tạo nên sự chân thực trong cuộc sống toàn giả dối của tôi.


Tôi sẽ hạnh phúc.


Bởi vì lần này, tôi muốn cứu mình hơn bất kỳ ai.


Vụ của Chung Lam kéo dài đến nửa tháng, việc cướp suất nghiên cứu sinh khiến Chung gia tổn thất nặng nề, còn Phong Từ Thư nhân cơ hội này thâu tóm luôn Chung thị.


Đó đều là chuyện sau này.


Bây giờ tôi đang gặp phải một tình huống khó giải quyết.


Ngày thứ ba sau khi đẩy Chung Lam lên đỉnh điểm dư luận…


Tôi bị Phong Diên giam giữ.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo