Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
25
Ngay lúc tôi bị mắc kẹt, tôi lại nghe thấy Trình Lâm gào thét.
“Nam phụ!! Còn ngây người ra làm gì!!
“Mau nói gì đi! Tỏ thái độ đi! Tỉnh lên coi!
“Cơ hội dâng tận miệng rồi, giơ tay ra bắt lấy được không hả!!
“Anh còn là đàn ông không đó!
“Tôi nghi ngờ khả năng của anh rồi đấy.
“Chứng minh bản thân đi!”
“Nhanh lên!”
Trình Lâm cực kỳ sốt ruột, gần như tham lam nhìn chằm chằm vào Phong Từ Thư trước mặt.
Nếu tôi không biết sự thật…
Rất dễ hiểu nhầm là cô ấy có tình ý với Phong Từ Thư.
Nhưng người biết sự thật như tôi thì càng thấy Trình Lâm nhìn anh ấy...
Giống hệt một con bạc đang nhìn chằm chằm vào xấp tiền mặt.
Tôi dường như thấy được cảnh cô Trình Lâm rách rưới, tay cầm tiền có in hình Phong Từ Thư đập mạnh lên bàn:
“Cược, cược hết, chó bản địa đặt hết gia sản vào việc nữ chính và nam phụ sẽ ở bên nhau!”
……Còn bị tình tiết mình tự nghĩ ra làm cảm động nữa.
Cô ấy liều thật.
Khi không khí bắt đầu trở nên kỳ quái một lần nữa, Phong Từ Thư dập điếu thuốc trong tay, nhẹ nhàng thổi ra một vòng khói trắng rồi nói:
“Tôi không có ý kiến gì.”
“Chỉ là nhà hơi lạnh thôi, nhưng phòng thì nhiều, hai người có thể ở tầng hai.”
“Ương Ương, em quyết định đi…” Anh ấy giao quyền quyết định cho tôi: “Em muốn đến không?”
Tôi không nên nhìn vào mắt anh ấy.
Nếu không thì đã không thấy được, trong đôi mắt ấy, băng giá tan chảy, sâu trong đáy mắt là dịu dàng vô tận, sự kiềm chế, và cả một tia… hy vọng mong manh.
Tim tôi mềm lại, như có một nhúm bông đập khẽ nơi ngực.
“Đi thôi.” Tôi nói: “Làm phiền chú nhỏ rồi.”
Anh nhìn tôi thật sâu, trong mắt như lóe lên tia sáng từ tia hy vọng kia.
Lâu sau, Phong Từ Thư nhếch môi, cười khẽ.
“Không phiền đâu.” Anh chậm rãi nói.
Cùng lúc đó, Trình Lâm bên cạnh đã không còn giống người thường nữa rồi.
Cô ấy thoái hóa tổ tiên mất rồi.
Cô ấy giống như người rừng hoan hô nhảy nhót.
Lại còn là công khai nữa.
“Aaaaa!” Cô ấy hét lên liên hồi: “Dương khí, dương khí… hề hề, dương khí đó!”
Rõ ràng, cô ấy đã từ bỏ việc nói tiếng người.
Tôi không hiểu.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng pháo hoa trong lòng cô ấy.
“Tôi khóc nức nở mọi người ơi, ai hiểu chứ?!
“Tôi cầm gậy ở đuổi đằng sau.
“Nam phụ bước một bước nhỏ.
“Nữ chính bước một bước nhỏ.
“Một bước nhỏ cộng một bước nhỏ bằng hai bước à?
“Không…
“Đây là một bước tiến lớn của loài người.
“Vượt qua núi cao, vượt qua biển lớn, bước ra khỏi trái đất, bước ra khỏi dải ngân hà, tôi đã nhìn thấy tương lai tươi sáng của hai người họ rồi!
“Ai hiểu chứ?! Ai hiểu chứ?!”
26
Nhà của Phong Từ Thư quả nhiên rất lạnh lẽo, thậm chí có chút lạnh lẽo… giống như con người anh vậy.
Một không gian rộng lớn đến thế mà chỉ có vài món đồ nội thất cần thiết, cực kì đơn giản.
Anh ấy nói đây chỉ là một nơi để ở, có thể ở được là được.
Trình Lâm thần bí ngoắc ngoắc ngón tay với anh ấy.
“No no no…” Cô ấy nói: “Ngài Phong à, anh đây là đang thiếu một nữ chủ nhân. Nếu ở cùng người yêu của anh, nhất định mỗi ngày anh sẽ nghĩ đủ mọi cách để khiến căn nhà thêm ấm cúng và phong phú hơn.”
Phong Từ Thư nhanh chóng nhìn tôi một cái.
Tôi giả vờ không chú ý.
Cúi đầu xuống, tôi cảm thấy tai mình như nóng bừng lên, đưa tay lên gãi gãi vành tai.
Tối nay xảy ra không ít chuyện, dọn dẹp xong cũng gần mười hai giờ. Tôi định chúc Phong Từ Thư ngủ ngon rồi lên lầu đi ngủ, thì lại thoáng thấy vết thương trên mu bàn tay anh dưới ánh đèn.
Máu đã đông, nếu không có ánh sáng thì căn bản rất khó phát hiện ra.
Tôi dừng bước.
“Chú nhỏ, tay chú…”
Anh ấy giống như mới nhận ra, giơ tay lên nhìn một cái: “Ồ, không sao, máu của người khác đấy.”
Tôi không tin lắm.
Thế nào nhìn cũng không giống chỉ là máu đã khô dính trên da.
“Cháu xem thử được không?” Tôi đi đến trước mặt anh ấy: “Sẽ không tốn nhiều thời gian đâu.”
Ánh mắt Phong Từ Thư dừng lại trên người tôi, lúc lâu mới nói: “Tùy em thôi.”
Tôi kéo tay anh ấy cẩn thận nhìn, quả nhiên không chỉ có máu đông.
Nhưng cũng không sao, chỉ là một vết cắt nông mà thôi.
Sau khi lau sạch máu xung quanh vết thương, tôi đi tìm hộp thuốc nhà anh.
Thuốc không nhiều, may mà vẫn còn cồn iốt và băng gạc y tế.
Khi tôi mang đến, anh vẫn đứng đó đờ người ra.
“Chú nhỏ…” Vừa định bảo anh đưa tay ra, thì Phong Từ Thư lại cắt lời tôi.
“Ương Ương… ” Anh nói: “Em và Phong Diên đã hủy hôn rồi.”
Tôi không ngờ anh ấy sẽ đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Tôi cứ thế nắm lấy tay anh, dùng tăm bông chấm cồn iốt nhẹ nhàng bôi quanh vết thương.
Tôi đáp một tiếng “Ừm”.
Ngón tay Phong Từ Thư vô thức co lại, cũng không biết là hơi đau hay căng thẳng.
“Tối nay đợi ở đó, thật ra là muốn nói với em điều này.”
“Hai người đã hủy hôn rồi, vậy thì em cũng không cần gọi anh là chú nhỏ nữa.” Anh ấy tiếp tục nói.
Tôi không hiểu, nhìn về phía Phong Từ Thư, ánh mắt anh có chút nóng rực, tôi lại vội vàng cúi đầu xuống.
Tôi nghe thấy anh chậm rãi nói:
“Ương Ương, cứ gọi tên anh là được rồi.”
Trong lòng tôi rối loạn, tăm bông nặng nề lau lên vết thương của anh.
Anh ấy hít một hơi lạnh.
Tôi luống cuống mở miệng: “Phong……”
Há miệng cả buổi mà không phát ra nổi một tiếng, cuối cùng đành bỏ cuộc.
Chỉ có thể học theo giọng điệu của Trình Lâm.
“…ngài Phong.”
Không hiểu sao, một cách gọi bình thường đến thế, tôi lại cảm thấy mặt mình nóng ran. Tôi cúi đầu, giả vờ tập trung xử lý vết thương, không dám ngẩng lên.
Lạ thật, tại sao tôi lại thấy ngại chứ?
Tuy bình thường da mặt tôi không dày, nhưng cũng đâu đến mức chỉ một cách gọi tên mà mặt đỏ tai hồng.
Có lẽ là vì chúng tôi đứng gần nhau quá, tôi còn đang nắm tay anh, tay anh rất lớn, nên tôi chỉ nắm lấy ngón trỏ của anh thôi, mà… mà tôi chỉ đang bôi thuốc thôi, đụng chạm cơ thể cũng là chuyện bình thường.
Cũng có thể là vì dáng người anh quá cao lớn, tôi cúi đầu đứng trước mặt anh, bóng của anh phủ xuống như bao trùm lấy tôi, tôi như rơi vào vòng tay anh, nơi đầu mũi lờ mờ ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt từ anh. Nhưng… tôi đối mặt với những người đàn ông khác, kể cả Phong Diên, cũng chưa từng có cảm giác mặt đỏ tim đập thế này.
Tôi dường như đã nắm bắt được trọng điểm.
Phong Từ Thư… anh ấy không giống…
Anh ấy ngoài lạnh trong nóng, sự dịu dàng không lộ rõ, sự lịch thiệp từ trong cốt tủy. Anh mang một cảm giác an toàn không tên. Sự lý trí và bình tĩnh của anh ấy, hôm nay còn bảo vệ, không để tôi gặp nguy hiểm. Quan trọng hơn là… anh ấy luôn tôn trọng tôi như vậy.
Từ khi quen biết đến nay, không có ngoại lệ.
Tôi đã biết.
Phong Từ Thư anh ấy… phù hợp với tất cả hình mẫu lý tưởng của tôi.
Không rung động mới lạ…
Tôi ngẩn người nghĩ.
Cũng vào lúc này, tôi nghe thấy anh cười khẽ một tiếng trên đầu tôi.
“Ngài Phong….” Anh ấy giống như đang hồi tưởng về cách tôi gọi anh ấy: “Ngài à…”
“Dường như… cũng không tệ lắm.”
27
Tôi như một cái con quay được lên dây cót, vèo vèo vèo quấn băng cho anh.
Sau đó trốn chạy khỏi đó.
Lúc lên lầu gặp Trình Lâm vừa gội đầu tắm xong bước ra, tôi và cô ấy chạm mắt một giây, tôi nghe thấy tiếng dấu hỏi to đùng trong đầu cô ấy.
“?”
“Mặt nữ chính sao lại đỏ như vậy?”
“Cô ấy vừa chạy từ dưới lầu lên, nam phụ ở dưới lầu……”
“Aaaaa rốt cuộc là tôi đã bỏ lỡ cái gì!!”
“Có chuyện gì mà kim cương hồng quyền quý của QQ lại không được xem hả???
“Chẳng lẽ họ……?”
“Đêm đen như mực, thanh sắt lạnh lẽo, ánh mắt đàn ông và phụ nữ giao nhau, trong khoảnh khắc lửa điện bắn ra tung toé, họ càng lúc càng gần, càng lúc càng gần… tưởng tượng ba ngàn chữ…”
Tôi nghe những tình tiết có màu sắc ngày càng ly kỳ trong đầu Trình Lâm, ngắt lời cô ấy.
“Đừng tự mình nghĩ ra nữa…” Tôi nói: “Không có chuyện gì đâu.”
“Ồ, không có chuyện gì à…… thất vọng tột độ.”
“???”
“!!!”
“Đợi đã, vừa rồi là nữ chính đang nói chuyện?!”
“Sao cô ấy biết mình đang tưởng tượng?”
Tôi vốn định nói thật với cô ấy.
Phòng khi sau này có chuyện gì xảy ra, cô ấy lại bị tổn thương thêm lần nữa.
Thì tôi đúng là tội ác tày trời.
“Là chị đang nói đó.” Tôi đáp: “Còn nữa, chị không chỉ biết em đang tưởng tượng, mà còn biết em vừa nãy trong đầu bật ra ba dấu chấm hỏi to đùng với ba dấu chấm than bự tỏ chảng đấy.”
Thấy cô ấy ngây người ra không nói được một lời, tôi tiếp tục giải thích.
“Âm thanh của dấu hỏi là duangduangduang, âm thanh của dấu chấm than là dongdongdong.”
“Cho nên, Trình Lâm, chị vẫn luôn có thể nghe thấy những lời trong lòng em.”
Cô ấy hóa đá tại chỗ, như thể vừa gặp phải màn xấu hổ nhất trên thế giới.