Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
34
Từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, đủ mười hai tiếng đồng hồ, Phong Diên không đến.
Tôi đói đến mức ngực dán vào lưng.
Lúc này, bên tai truyền đến giọng nói của Trình Lâm:
“Chị.”
Tôi tưởng là ảo giác.
Cô ấy lại nói một câu.
“Nếu em đoán không sai, chắc chị đang ở đây.”
Tôi lập tức ngồi bật dậy.
Trong căn phòng tối này không nghe thấy bất kỳ âm thanh bên ngoài nào, cách âm cực mạnh, nhưng tôi… tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của Trình Lâm.
“Nghe em nói, chị gái.”
“Chỗ chị có một chiếc đồng hồ đứng phải không.”
Tôi nhìn về phía đồng hồ đứng ở góc tường.
“Nếu có, hãy chỉnh kim đồng hồ đến mười một giờ hai mươi bảy phút.”
“Sau đó mở tủ ở dưới đồng hồ đứng ra.”
“Em sẽ giữ chân thằng khốn này.”
“Nếu chị nghe thấy thì bây giờ hãy hành động.”
“Nhanh lên!”
Tôi lập tức đi đến trước đồng hồ, ngón tay không khống chế được mà run rẩy.
Chỉnh đến mười một giờ hai mươi bảy phút.
Tôi nghe thấy tiếng mở khóa.
Hóa ra tủ ở dưới luôn bị khóa.
Mở ra, tôi nhìn vào bên trong, không nói nên lời vì chấn động và kích động.
Đồng hồ đứng nối với tường, bên trong tủ là một đường hầm không biết điểm cuối.
Khi tôi chui ra dọc theo đường hầm.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Mẹ kiếp, Phong Diên mắc bệnh rồi.
35
Khi chui ra khỏi đường hầm, người tôi lấm lem bùn đất. Tôi ngước nhìn xung quanh, mới nhận ra mình đã lọt ra bên ngoài căn biệt thự của Phong Diên và mẹ anh ta, còn cái lối hầm kia đâm thẳng vào bụi rậm ngoài sân.
Tôi đứng dậy từ trong bụi cây, vừa định đi, sau lưng bỗng truyền đến giọng nói vô tình của Phong Diên.
“Ương Ương.”
Tôi cứng đờ quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào, hắn đã xuất hiện ở phía sau tôi không xa, đang đi thẳng về phía tôi.
Có lẽ do khởi động chiếc đồng hồ kia, bên phía hắn sẽ có phản hồi tương ứng.
Tôi vội vàng bỏ chạy.
Nhưng làm sao chạy được Phong Diên, thấy hắn sắp đuổi kịp, tôi đụng vào một vòng tay vững chắc.
“Ương Ương.”
Giọng nói trầm ấm của Phong Từ Thư từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Nước mắt tôi trong nháy mắt trào ra.
Khác với Phong Diên, Phong Từ Thư gọi tôi, luôn luôn trân trọng cẩn thận như vậy.
Tôi gần như dang tay ra, ôm chặt lấy anh.
Toàn thân anh đột nhiên cứng đờ.
“May quá…” Tôi nghẹn ngào nói: “May là anh.”
Phong Diên đang đuổi theo sau bỗng nhiên dừng bước.
Hắn đứng ở đó, yên lặng nhìn chúng tôi.
Hắn không nói gì, giống như trong nháy mắt đã mất đi tất cả sức sống, chỉ vô thức đứng ở đó.
“Chết tiệt, Phong Diên là loại cặn bã gì của giới Bolt cơ?”
“Trong nháy mắt đã biến mất rồi.”
“Chó vẫn mãi là chó thôi.”
“Hai chân của mình làm sao chạy lại bốn chân được.”
“…Mà không biết anh ta có phát hiện ra không
“Thằng khốn này cảnh giác thật đấy, hy vọng Phong Từ Thư đã gặp được chị em rồi, đừng để thằng khốn Phong Diên này phát hiện ra trước nhé.”
Người chưa đến, giọng nói sốt ruột đã truyền vào tai tôi trước.
Quả nhiên, Trình Lâm thở hồng hộc đuổi theo Phong Diên.
Cô ấy vừa thấy tôi không sao, thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy đang định chỉ vào Phong Diên nổi giận mắng, Phong Từ Thư đứng chắn trước tôi đã mở miệng trước.
“Phong Diên, cháu biết đấy…” Anh nói: “Trước đây chú đã từng tập quyền Anh.”
Tôi thấy Phong Từ Thư cởi áo khoác tây phục, cởi cúc áo sơ mi ở cổ tay.
Anh ném áo khoác tây phục cho tôi.
Tôi chỉ cúi đầu nhận lấy trong nháy mắt…
Nắm đấm của anh đã đánh lên mặt Phong Diên.
Phong Diên trực tiếp bị đánh văng ra.
Trình Lâm: “Wow!”
Phong Từ Thư đi tới, túm lấy cổ áo Phong Diên.
Tôi lần đầu tiên thấy Phong Từ Thư lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy, giống như hận không thể giết chết người trước mặt.
“Phong Diên!” Hai chữ này giống như được anh nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, trong hơi thở mang theo sát khí.
“Trước đây, sao tao lại dễ dàng… giao Ương Ương cho mày như vậy chứ!?”
36
Phong Diên bị cảnh sát đưa đi.
Liên quan đến tội giam giữ người trái phép, hắn thật sự phải đi ăn cơm tù rồi.
Hắn không giãy giụa, cũng không phản kháng, cả người quá mức bình tĩnh, như thể trước khi giam giữ tôi đã sớm lường trước kết cục này, nên giờ đây mới chọn cách thản nhiên đối mặt.
Trước khi rời đi, hắn liếc nhìn tôi một cái. Tôi và Phong Từ Thư đứng cạnh nhau, cách hắn một khoảng rất xa.
Hắn nói với tôi một câu.
Chỉ có tôi mới hiểu được câu nói đó.
Hắn nói: “Ương Ương, thật ra anh vẫn luôn mong em có thể mở chiếc đồng hồ kia.”
Mẹ hắn làm ầm lên ở đồn cảnh sát, Trình Lâm nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng suốt một lúc lâu, rồi mỉa mai:
“Bà cũng đừng thấy oan ức gì. Dù sao thì năm xưa nếu bà không xây cái phòng tối đó, Phong Diên ít nhất bây giờ cũng chẳng có chỗ để giam giữ người khác đâu.”
Sắc mặt mẹ hắn lập tức trắng bệch.
Bà ta ngồi phệt xuống đất, vừa khóc vừa cười. Dù sao chuyện này xảy ra rồi, Phong Diên cũng hoàn toàn mất đi tư cách trở thành gia chủ.
Tất cả những mong đợi và ký thác của bà ta đều không còn nữa.
Tôi nhớ lại lời giải thích của Trình Lâm vừa rồi với tôi.
“Em chỉ nhớ được cái phòng tối đó nằm trong biệt thự của Phong Diên và mẹ anh ta, cụ thể ở đâu thì hoàn toàn không biết.”
“Cho nên chỉ có thể nói với chị ở mọi nơi.”
“Đúng… cũng chỉ có thể nói trong lòng thôi.”
“Em không dám đánh rắn động cỏ đâu, sợ thằng điên này làm hại chị.”
“Nghĩ tới nghĩ lui, với năng lực hiện tại của anh ta cũng chỉ có thể dùng căn nhà này để nhốt chị thôi.”
“Căn nhà nhốt chị, trong sách có nhắc đến một cách gián tiếp.”
“Do mẹ anh ta sửa, để nhốt anh ta vào trong.”
“Bố của Phong Diên chết sớm, cho nên mẹ anh ta đặt tất cả hy vọng lên người Phong Diên. Hồi nhỏ chỉ cần nghịch ngợm phạm lỗi, sẽ bị nhốt vào trong. Không có đèn, cũng không cho ăn.”
“Mật đạo đó là do Phong Diên đào khi bị nhốt, tuy anh ta rất chó, nhưng điểm này phải thừa nhận, anh ta có chút bản lĩnh trong người.”
“Anh ta còn sửa mật đạo này thành cơ quan.”
“Căn phòng tối này là dùng để nhốt Phong Diên hồi nhỏ, em không ngờ lại còn giữ lại.”
“Tính sai rồi, tính sai rồi.”
Tôi thất thần.
Nghĩ kỹ lại, tuổi thơ của Phong Diên chẳng hề giống như tôi từng nhìn thấy.
Tôi đột nhiên nhớ tới tại sao hắn lại thích bài hát “Một mặn một nhạt” đến vậy.
Bởi vì câu hát đó.
“Em có từng đến trong giấc mơ của anh chưa? Chắc là em đến quá cẩn thận, vì anh ngủ không sâu.”
Phong Diên thật ra vẫn luôn rất nhớ bố của hắn.
Bố hắn qua đời khi hắn mới bảy tuổi.
Trình Lâm thấy tôi thất thần, dùng sức véo mặt tôi.
“Không được đồng tình với kẻ xấu!”
Tôi lắc đầu.
Đương nhiên không phải đồng tình, hoàn cảnh thê thảm đến mấy cũng không phải là lý do hắn dùng để làm tổn thương tôi.
Tôi chỉ rất cảm khái, nếu tuổi thơ của Phong Diên hạnh phúc hơn một chút, có lẽ hắn cũng sẽ không cố chấp mà muốn nắm lấy tình yêu nhỏ bé của tôi như vậy.
Chiếc đồng hồ kia sẽ đi qua mọi khoảnh khắc, duy chỉ bỏ qua mười một giờ hai mươi bảy phút.
Thời gian có thể mở khóa này, đại diện cho sự tự do của hắn.
Hắn vừa giam cầm tôi, lại vừa mong tôi phát hiện ra cuộc chiến của con thú bị nhốt trong hắn.
11.27
Ngày 27 tháng 11.
Tôi và Phong Diên lần đầu gặp mặt, cũng là ngày đính hôn.