Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
37
Sau khi ra khỏi sở cảnh sát, tôi vẫn chưa ăn tối.
Phong Từ Thư muốn đưa tôi đến một khách sạn gần đó, đừng hiểu lầm, chỉ là đến khách sạn ăn cơm thôi.
Trình Lâm ngáp một cái: “Em không đi đâu, đối phó với thằng nhóc Phong Diên thật sự khiến em bị tổn thương nguyên khí, em phải về dùng giấc ngủ để phục hồi nguyên thần rồi, 88.”
Nói dối.
Thực tế là.
“Trình Ương Ương!! Chị phải cho em nở mày nở mặt! Nghe thấy chưa!!
“Cơ hội tốt như vậy!
“Đêm khuya, trải qua nguy hiểm, nam nữ cô đơn… không đúng, nam nữ độc thân hẹn hò khách sạn, một phát là nổ ngay.
…Đây là phát biểu gì mà rời rạc thế này.
“Tóm lại, tối nay không thành công.
“Chị đừng về nhà nữa!”
…Có từng nghĩ qua, đó cũng là nhà của tôi không?
Trình Ương Ương cuối cùng ném cho tôi một ánh mắt kiểu “tự mà lo liệu ấy” rồi cưỡi xe đạp điện màu vàng bỏ đi.
Do khách sạn không xa, tôi và Phong Từ Thư quyết định đi bộ đến đó.
Tôi đang do dự nên mở lời như thế nào.
Phong Từ Thư đã nói trước.
“Ương Ương, xin lỗi.” Anh lại xin lỗi tôi.
Tôi không hiểu ý anh, căn bản không biết anh có gì mà phải xin lỗi tôi.
Mà ngược lại, tôi nên nói một tiếng “Cảm ơn” với anh mới đúng.
Tôi vội vàng xua tay: “Đừng đừng đừng, em là do anh cứu, anh có gì mà phải xin lỗi chứ.”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc.
“Không phải chỉ cái này…” Phong Từ Thư khẽ lắc đầu: “Trước đây, anh lại cho rằng em và Phong Diên ở bên nhau mới là thích hợp nhất.”
Nói đến đây, Phong Từ Thư dừng lại một chút, một hồi lâu, anh đột nhiên giơ tay lên, sau đó xoa đầu tôi.
Tôi nghe thấy anh khẽ thở dài: “Xin lỗi nhé.”
Tim tôi đập nhanh như điên.
Lại có chút tức giận một cách khó hiểu.
Anh ấy mãi luôn như vậy, nói mấy lời mập mờ không rõ ràng. Nếu không phải nghe được sự thật từ Trình Lâm, chắc tôi sẽ chẳng bao giờ biết, anh đã thích tôi nhiều đến thế.
Trong lòng tôi nghẹn lại, lầm bầm nói: “Trước đây em cũng cho rằng Phong Diên là người thích hợp nhất với em.”
Anh ấy sững sờ.
Rồi ngẩn người ra.
Tôi tiếp tục nói: "Nhưng gần đây, em thích một người đến đặc biệt, em mới nhận ra, mình chẳng hề quan tâm người ta có hợp hay không. Em chỉ biết ở bên cạnh người đó, tim sẽ đập nhanh, đầu óc nóng ran, không khí xung quanh cũng ngọt ngào hơn. Em muốn ở bên người đó thật lâu, thật lâu.”
Bước chân Phong Từ Thư dừng lại chốc lát, anh thu lại vẻ u ám trong mắt, ngẩng đầu lên là một gương mặt không biểu cảm như mọi khi.
"Ồ?" Giọng anh cũng trầm xuống một chút: "Tìm được người mình thích rồi à."
Một lúc lâu sau, Phong Từ Thư nhẹ nhàng cất lời.
"Chúc mừng nhé."
Tôi tức đến nghiến răng.
Phong Từ Thư, rốt cuộc anh đang lo lắng điều gì vậy?
Tôi chỉ có thể giận dữ nói: "Nhưng người đó rõ ràng cũng thích em, còn thích lâu lắm rồi. Vậy mà anh ta chẳng chịu nói ra, còn luôn đẩy em về phía người khác, tưởng thế là tốt cho em. Em ghét anh ta!"
Anh dường như cảm nhận được ý đồ trong lời nói của tôi, dừng bước hẳn.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, bóng anh kéo dài lê thê trên mặt đất.
Không khí như ngưng đọng, tôi chẳng hiểu sao lại thấy căng thẳng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, giọng anh khàn khàn hỏi: "Là... ai vậy?"
Ba chữ này chứa đựng quá nhiều cảm xúc.
Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm, nắm lấy tay Phong Từ Thư, đặt lên ngực mình.
"Anh cảm nhận xem, tim em đập nhanh không?"
Rồi lại đặt tay anh lên trán tôi.
"Đầu có nóng lên không?"
Tôi cắn răng: "Phong Từ Thư, cảm nhận được chưa, rốt cuộc là em thích ai?"
Không biết anh có cảm nhận được không.
Tôi chỉ biết trái tim tôi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đầu óc tôi sắp nổ tung rồi.
Tôi đã không thể đưa ra bất kỳ phản ứng nào.
Một lúc sau, bàn tay to lớn ôm chặt eo tôi, khi tôi hơi bình tĩnh lại, thì đã bị anh siết chặt trong lòng, hơi thở anh vây quanh lấy tôi, còn tôi thì lại muốn nổ não thêm lần nữa.
"Giống như đang mơ vậy." Anh lẩm bẩm.
Đầu óc tôi cũng vẫn đang đơ toàn tập.
Cứ thế ôm nhau ngẩn ngơ như hai kẻ mộng du một lúc lâu.
Anh ta cuối cùng cũng lên tiếng.
"Vừa rồi gọi hay lắm…" Phong Từ Thư dường như cười một tiếng: "Gọi anh một lần nữa đi, Ương Ương."
"Cái... gì?"
"Tên của anh."
Thế là tôi nhe răng nhếch miệng đọc rất nhiều lần.
"Phong Từ Thư, Phong Từ Thư, Phong Từ Thư, Phong Từ Thư, Phong Từ Thư!!"
Trong giọng nói của anh mang theo ý cười: "Ngoan, nghe thấy rồi."
Tôi ôm lại anh.
"Phong Từ Thư, không được đẩy em cho người khác nữa đấy."
Tay anh ta đặt trên eo tôi siết chặt lại, nhưng lại giống như sợ siết tôi không thoải mái, vội vàng buông lỏng lực.
"Sẽ không đâu." Phong Từ Thư hứa.
"Cũng không được giấu tất cả mọi chuyện trong lòng, không nói gì với em cả."
"Ừm."
"Còn nữa, đừng có vòng vo đưa đồ ăn cho em, muốn ăn thì cùng ăn, muốn gặp thì quang minh chính đại mà tới, lúc nhắn tin thì nói nhiều vào, đừng có mỗi ‘ừ’, ‘ờ’ với cái icon cười mỉm kia, toàn dập chết cuộc trò chuyện!"
Anh nhịn cười: "Được, còn gì nữa không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
"Còn có Phong Từ Thư, bị thương thì phải nói với em đấy nhé."
Ánh đèn vàng xoay tròn trong mắt anh, cuối cùng hóa thành ánh sáng lấp lánh rải khắp đáy mắt, lấp loáng lung linh.
Tôi dường như nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Khoan đã, anh vừa liếc môi tôi à?
Cho nên mới không được tự nhiên mà dời ánh mắt đi.
Tôi kéo cánh tay Phong Từ Thư.
Khiến anh nhìn tôi lần nữa.
"Này, em vừa mới tỏ tình với anh đấy" Má tôi nóng bừng: "Anh thì sao, không có gì muốn nói với em sao?"
Ánh mắt Phong Từ Thư lại rơi vào người tôi.
... Cứu mạng! Tôi lại nhìn thấy yết hầu của anh lên xuống.
"Về sau, chỉ một lòng một dạ với một mình em."
Anh nói như vậy.
Lâu sau, tôi hoàn hồn.
"Hôn nhau không?" Ma xui quỷ khiến tôi hỏi một câu.
Tín hiệu này hiển nhiên rất được lòng anh, vừa dứt lời, anh liền cúi người xuống.
... Trong phim truyền hình đều là lừa người.
Cái gì mà đẹp đẽ tinh khôi, toàn là bịa đặt. Thực tế xong, chân tôi mềm nhũn hết cả rồi.
Hôn xong, thủ phạm còn xoa xoa vành tai đỏ bừng của tôi.
"Ương Ương…" Trong giọng nói của anh còn sót lại chút mê hoặc: "Tình yêu của người lớn, là phải như vậy đó."