Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
40
(Ngoại truyện 2)
Phong Từ Thư cũng đã quên mất lần đầu tiên gặp Trình Ương Ương là lúc cô ấy mấy tuổi.
Chỉ nhớ mang máng đó là một cô bé trắng trẻo, lùn lùn, mũm mĩm, khuôn mặt còn nguyên nét phúng phính của trẻ con.
Đây chính là đối tượng sau này sẽ kết hôn với cháu trai mình sao.
Ăn nhiều quá.
Bánh kem trên bàn đã bị cô ấy ăn gần hết.
Anh có chút ác ý mà nghĩ, sau này chắc chắn cô bé ấy sẽ bị sâu răng.
Phong Từ Thư là con út sinh muộn của Phong gia, cũng là người giống Phong lão gia nhất, từ nhỏ đã được cả nhà cưng chiều, trở thành tiểu ma vương trong nhà. Tính cách ngang ngược, dĩ nhiên cũng có phần bất kham.
Sau này cũng không nhớ đã gặp Trình Ương Ương bao nhiêu lần.
Hai nhà có quan hệ thông gia, thỉnh thoảng sẽ gặp nhau.
Cô ấy đi theo Phong Diên gọi anh một tiếng "Chú nhỏ", giọng nói rụt rè, giống như có chút sợ anh.
Cũng đúng thôi, hồi đó anh học cấp ba, vừa lêu lổng vừa tệ nạn, hút thuốc, đánh nhau, trốn học cái gì cũng dính. Do luyện quyền anh, nên trong trường không ai là đối thủ của anh, cả người mang theo chút sát khí. Phong Diên còn sợ anh huống gì một đứa bé gái.
Chị gái út của anh đã kết hôn được hai tháng rồi, cho nên cũng không biết phải làm sao để ở chung với một cô nhóc con nhỏ như vậy.
Anh nhớ lúc đó chỉ trừng mắt, nói với cô ấy: "Tránh ra, chắn đường chú rồi."
Trình Ương Ương mắt đỏ hoe, bắt đầu rơi nước mắt.
Cuối cùng đứng đó huhu khóc lớn.
Thật là hết chỗ nói, Phong Từ Thư chưa từng thấy sinh vật nào biết khóc như vậy, đứng tại chỗ không hiểu phải làm sao.
Một đời anh minh, mắt thấy sắp bị hủy hoại trong tay cô nhóc con này.
Phong Từ Thư ngồi xổm xuống: "Có muốn... cưỡi ngựa không?"
Anh chỉ biết chiêu này.
Trình Ương Ương nín khóc, nhìn anh có chút bất lực: "Chú nhỏ cháu gần tám tuổi rồi, không chơi trò chơi trẻ con như vậy nữa."
Lửa trong người anh bốc lên không có chỗ phát hỏa: "Vậy cháu khóc cái gì? Chú đáng sợ như vậy sao?"
Cô ấy lắc đầu, nhìn có vẻ rất buồn bã.
"Mẹ cháu nói cháu phải bắt đầu giảm cân, sau này không được ăn nhiều đồ ngọt như vậy nữa." Cô ấy bĩu môi, lại muốn khóc: "Mẹ đã vứt hết bánh kem, bánh quy, sô cô la của cháu rồi."
"Chậc."
Chuyện nhỏ vậy thôi à… anh cười khẩy một tiếng.
"Chẳng phải là đồ ngọt sao, đi, chỗ chú còn nhiều lắm."
Trình Ương Ương đã gặm bánh quy và bánh kem trong phòng anh cả buổi chiều.
Có lẽ là vì tình bạn sâu sắc với đồ ngọt này, về sau, mỗi lần cô ấy gặp anh, không còn rụt rè gọi anh như vậy nữa, mà đặc biệt vui vẻ vẫy tay với anh, lớn tiếng hô: "Chú nhỏ!"
Anh cũng luôn xoa đầu cô ấy: "Cô nhóc con có phải lại cao hơn rồi không?"
Cô ấy quả thật không ngừng cao lên.
Tương ứng với chiều cao, cô ấy cũng sẽ không còn vui vẻ mà gọi anh nữa, mà bắt đầu trở nên khách sáo và xa cách, giọng nói cũng mang theo chút cung kính: "Chào chú nhỏ ạ."
Cô ấy cũng sẽ không khóc lớn như ngày hôm đó, thậm chí là không khóc nữa.
Cô ấy giống như một con rối, không có sức sống.
Phong Từ Thư đột nhiên cảm thấy tiếc nuối.
Một cô nhóc con tốt đến thế, sao lại thành ra như vậy.
Thời gian xoay chuyển, anh học đại học, mà cô ấy thì học lớp năm.
Ngày hôm đó đã xảy ra chuyện, cô ấy và Phong Diên lạc đường trong rừng.
Anh vừa hay ở gần hiện trường, cũng chạy đến giúp đỡ.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, gần bốn tiếng, cuối cùng cũng tìm được.
Nói là tìm thấy cũng không đúng, mà là anh nhìn thấy cô gái nhỏ đang cõng Phong Diên – người cao hơn cô cả cái đầu – tập tễnh bước ra khỏi rừng. Cô đầy kiên cường, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh, bao căng thẳng đều sụp đổ, lập tức ngã xuống đất.
Anh đột nhiên không còn tiếc nuối nữa.
Cô nhóc con có thể trưởng thành như vậy.
Thật kỳ lạ, anh lại có một chút... một chút tự hào.
Khi anh tốt nghiệp thạc sĩ, cô ấy học lớp mười một.
Tại trường cấp ba cũ của anh.
Anh được mời về với tư cách cựu học sinh xuất sắc để phát biểu. Hiệu trưởng cũng gan thật đấy, rõ ràng hồi cấp ba anh là học sinh cá biệt, đánh nhau trốn học triền miên, nhưng học vị và xuất thân của anh lại khiến anh sáng rực như được mạ vàng.
Anh phát biểu xong, đến lượt Trình Ương Ương với tư cách là đại diện học sinh lên phát biểu.
Gần đây vừa mới vào công ty, tay chân bận rộn không hết việc, đã lâu không gặp cô ấy rồi.
Phong Từ Thư ngồi dưới khán đài ngẩn ra.
Cô ấy dường như... thay đổi rất nhiều.
Má phúng phính trước kia không còn nữa, thay vào đó là khuôn mặt xinh đẹp, cũng không còn ngốc nghếch như trước, cười lên mắt cong cong.
Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa cao, ánh nắng từ trần nhà bằng kính trong hội trường rọi vào, đỉnh đầu cô ấy nhuộm ánh sáng vàng.
Không còn là cô nhóc con khóc lớn vì mất đồ ngọt nữa, giống như một hạt giống kiên cường, nở ra những bông hoa rực rỡ.
Trình Ương Ương đứng trên bục, ung dung.
Không biết là cảm giác gì, Phong Từ Thư có một khoảnh khắc tim đập nhanh.
Ma xui quỷ khiến.
Anh đã cho mình một lý do.
Tất cả chỉ là do sự tương phản quá lớn khiến hắn nhất thời bị ma xui quỷ khiến.
Thế là ma xui quỷ khiến anh luôn không nhịn được mà bắt đầu chú ý đến động thái của cô ấy.
Nhưng anh quên, càng chú ý đến một người, thì càng dễ sa vào.
Một lần cô ấy đến Phong gia, gặp anh vẫn là chào hỏi lễ phép như vậy: "Chú nhỏ ạ."
Phong Từ Thư lúc đó đã vào công ty được một năm rồi, trong ổ cáo đó sớm đã học được cách kiềm chế cảm xúc của mình, chỉ nhàn nhạt gật đầu ra hiệu.
Cô ấy lại hiếm khi nói thêm một câu với anh.
"Chú nhỏ nhìn có vẻ hơi mệt mỏi, chú nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn."
Anh ngẩn ngơ nhìn cô ấy.
Không đúng.
Rất không đúng.
Nhiều người đã nói với anh như vậy, nhưng tại sao chỉ khi cô nói... anh mới như bây giờ, đầu óc trống rỗng, trong đầu toàn là giọng nói của cô.
"Em..."
Vừa định nói gì đó, Phong Diên đã chạy đến ngắt lời.
"Ương Ương, anh tìm em lâu rồi, sao em lại ở đây?" Phong Diên rất tự nhiên nắm tay cô.
Ánh mắt anh dừng lại trên bàn tay họ đang nắm, trong lòng đau nhói, đau âm ỉ.
Anh gần như là chạy trốn.
Vừa đi nhanh, vừa tự hỏi mình...
Rốt cuộc anh đang làm gì?
Đó là vị hôn thê của cháu trai anh, anh hơn cô tám tuổi, một khoảng cách xa như vậy.
Họ đứng cạnh nhau mới xứng đôi, thanh mai trúc mã, hai người không nghi ngờ gì, từ tiểu học đến trung học, sau này cũng sẽ từ trường học đến váy cưới.
Còn anh chỉ là... người qua đường bị ma xui quỷ khiến.
Anh ép buộc bản thân không quan tâm đến cô quá nhiều nữa, dồn hết tâm trí vào công việc.
Sự nghiệp của Phong gia dần lớn mạnh, những lời đồn đại từ bên ngoài về anh cũng ngày càng nhiều, họ gọi anh là người sinh ra để kinh doanh.
Anh tưởng rằng địa vị hiện tại đã khiến anh sớm quên sạch sẽ Trình Ương Ương.
Nhưng khi anh nghe nói Trình gia còn có một người con gái khác, Trình Ương Ương trở thành con nuôi, anh vẫn không khỏi để tâm đến chuyện này.
Cho đến khi Phong Diên và Trình Ương Ương hủy hôn.
Cuối cùng anh không nhịn được mà đi tìm cô.
"Thích Phong Diên đến vậy sao?" Anh dò hỏi.
Cô cũng trở thành một người biết kiềm chế cảm xúc, nhìn về phía ngọn núi xa xa, không biết đang nghĩ gì.
"Rất thích…" Cô nói: "Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn không thay đổi."
"Đã từng nghĩ đến việc thích người khác chưa?" Anh vẫn chưa từ bỏ.
Cô nhanh chóng cười một tiếng: "Chưa từng."
Anh quyết định ra nước ngoài.
Đối diện với Trình Ương Ương, dường như anh... vẫn luôn rụt rè.
Trong đầu anh luôn có một định nghĩa về cô.
Cô là người anh không nên thích.
Đừng nói đến việc thích cô, cô còn thích Phong Diên đến vậy.
Anh muốn thử buông bỏ cô, cũng như buông tha cho chính mình.
Ở nước ngoài mấy năm, sự nghiệp của Phong gia cũng được anh gây dựng. Một ngày nọ, khi nói chuyện với bạn học trung học, có người nhắc đến người của Trình gia.
"Trình Viễn, còn nhớ không, thằng bé đeo kính cận hồi trung học ấy."
Anh khựng lại, nhớ chứ, anh trai của Trình Ương Ương.
Bạn học tiếp tục nói: "Nghe nói năm ngoái anh ta cưới Chung Lam rồi, người phụ nữ đó không tầm thường đâu, trực tiếp khiến con gái nuôi của Trình gia cút khỏi nhà luôn đó."
Có người hỏi: "Dù sao cũng là tình cảm hơn hai mươi năm, Trình gia thật sự có thể để đứa con gái nuôi đó cút đi sao?"
"Ha, xem thường Trình gia rồi."
"Năm nay Chung gia không phải có khởi sắc sao? Người Trình gia này liền liếm láp không thôi, Chung Lam nói gì, Trình gia lập tức làm theo."
Ngay đêm đó, Phong Từ Thư mua vé máy bay về nước.
Ngồi trên máy bay, anh vẫn không ngừng nghĩ, không nên nghe bất kỳ tin tức nào liên quan đến Trình Ương Ương nữa.
Về nước lại nghe nói cô đã ra nước ngoài du lịch rồi.
Còn có thể du lịch, có lẽ trạng thái khá tốt.
Anh lại lao đầu vào công việc, Trình Ương Ương không có chỗ dựa, vậy thì để anh làm chỗ dựa cho cô.
Đúng.
Không phải người yêu, không phải vợ chồng.
Anh vẫn sẽ làm chỗ dựa cho cô.
Anh chờ đợi, muốn đợi đến khi Trình Ương Ương về nước, anh sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Hai tháng sau, đời được tin cô qua đời.
Cô đã tự sát.
Ra nước ngoài chỉ là cái cớ, một cái cớ do Phong Diên bày ra, mà trong hai tháng nay, cô vẫn luôn sống ở nơi không có tự do đó, từng chút từng chút một mất đi sức sống.
Anh lặng lẽ cầm khẩu súng mang từ nước ngoài về, đi tìm Phong Diên.
Nhưng Phong Diên cũng chết rồi.
Ngay cả một đối tượng để báo thù, anh cũng không có...
Cuối cùng anh ngồi trước mộ cô, bông hoa trong tay mãi không dám đặt xuống.
...
Trình Lâm ghét tôi, tôi có thể hiểu, dù sao cũng chiếm cứ tổ ấm suốt mười chín năm, cô ấy đã chịu không ít khổ sở bên ngoài, còn tôi lại sống một cuộc sống giàu có an nhàn.
"Hộ canh" hoàn hồn, anh vội vàng nghiêng đầu xác nhận người bên cạnh, cô đang ngủ say, như mọi khi, ngủ một lát lại muốn thu mình vào lòng anh.
May mà... may mà chỉ là một giấc mơ.
Cho dù nó chân thật đến vậy, nhưng may mà chỉ là một giấc mơ.
"Sao vậy?" Có lẽ là do động tĩnh của anh quá lớn, Trình Ương Ương cũng tỉnh lại.
Cô nâng mặt anh: "Mơ thấy ác mộng à?"
Anh cảm thấy tất cả những cảm xúc trong giấc mơ vừa rồi đều được xoa dịu vào lúc này.
"Ương Ương…" Anh nhìn cô, giả vờ yếu đuối, anh phát hiện cô thực sự rất thích anh kiểu này: "Giấc mơ này thật đáng sợ."
Quả nhiên cô mắc câu, ôm anh vừa vỗ lưng vừa xoa đầu.
"Đừng sợ đừng sợ." Cô an ủi: "Mơ thấy gì vậy?"
"Tối qua em ăn vụng ba cái bánh kem, sau đó sáng nay thức dậy, phát hiện mình béo lên mười cân." Anh nghiêm túc kể lại.
Trình Ương Ương còn ngẩn người một lúc.
"Phong Từ Thư!!" Cô gào lên.
Anh lại ôm cô vào lòng: "Thích ăn thì cứ ăn, Ương Ương, làm tất cả những gì em thích đi."
Không chỉ làm chỗ dựa.
Anh còn muốn làm bạn trai cô, chồng cô, người trong lòng cô.
Bảo vệ cô một đời này bình an vui vẻ.