Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
38
Ngày tôi và Phong Từ Thư đính hôn, Trình Lâm phải rời đi rồi.
Lúc đầu tôi còn không biết cô ấy sẽ đi.
Cô ấy luôn giấu tôi.
Cho nên, khi cô ấy đến tìm tôi để từ biệt, tôi im lặng nhìn cô ấy.
Trình Lâm cười ha hả: "Đừng như vậy, chị, chính vì sợ chị như vậy nên em mới không dám nói với chị đó."
"Em cũng biết giấu lắm." Tôi nói chậm rãi nói: "Ngay cả trong lòng cũng không tiết lộ."
Cô ấy ăn đĩa trái cây trên bàn, nói chuyện không rõ ràng mà đùa giỡn.
"Còn biết làm sao? Nhỡ đâu chị vì không nỡ xa em mà không đính hôn với Phong Từ Thư nữa, thế chẳng phải em tự tay chia rẽ couple của mình à?"
Tôi tức cười: "Cũng biết lo cho chị đấy."
"Có gì đâu, chuyện nhỏ mà." Cô ấy ngượng ngùng nói.
Trong phòng chỉ có hai người chúng tôi. Tôi vừa kết thúc lễ đính hôn thì đã cô ấy đã tìm đến.
Chẳng rõ tâm trạng là gì, chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang nặng dần, rơi dần xuống.
Một lúc sau, tôi nhếch môi cười: "Tốt mà, là chuyện tốt. Em cuối cùng cũng có thể trở về thế giới của mình rồi."
Cô ấy đã từng nói chuyện với tôi.
Thế giới đó có mẹ của cô ấy, có bạn bè của cô ấy, cũng có người cô ấy yêu.
Thật ra lúc đó tôi nên nhận ra, Trình Lâm không thuộc về nơi này.
Tôi không cười thì không sao, vừa cười, nước mắt Trình Lâm liền rơi xuống.
"Khóc cái gì chứ?" Tôi đưa khăn giấy cho cô ấy: "Muốn về thì cứ vui vẻ mà về."
Cô ấy đã khóc hết cả một gói khăn giấy.
Tôi ngây người ra: "Em có đi không đấy."
Cô ấy ném hộp giấy đã hết về phía tôi, mắt sưng thành một đường, nhưng tôi lại có thể cảm thấy cô ấy đang trừng tôi.
"Hối cái gì mà hối!" Cô ấy tức giận nói: "Nếu không phải vì quen biết chị ở đây, em đã chuồn luôn sau khi xong nhiệm vụ, chẳng thèm quay đầu lại đâu."
Tôi bật cười: "Ha ha Trình Lâm, em khóc trông thật xấu xí."
"Chị dám cười em à?" Cô ấy càng tức giận hơn: "Bố chị, mẹ chị, anh chị đều là người xấu."
À…. chuyện này… nói cũng đúng.
Hôm nay họ nhìn tôi đính hôn với Phong Từ Thư rồi lại muốn hàn gắn quan hệ, chính Trình Lâm là người đã mắng họ với khí thế ấy.
"Một đám ngụy quân tử, từ thời viễn cổ đến nay dòng máu nhà các người chỉ truyền được một cái gen duy nhất – đó là ích kỷ! Giác tỉnh huyết thống các kiểu ấy là trò các người chơi thông rồi, cái gì cũng không giác tỉnh, chỉ giác tỉnh mỗi ích kỷ!"
Cô ấy còn quên mất, trong thân thể cô ấy mặc giờ đây cũng đang chảy dòng máu đó.
Có lẽ cũng là lần cuối cùng cô ấy ra mặt vì tôi rồi.
"Đó là bố em, mẹ em, anh trai em đấy. Cảm ơn nhé."
"Xì, đó là của Trình Lâm, của Trình Lâm trong thế giới này."
Chúng tôi đẩy qua đẩy lại.
Ồ đúng, suýt quên còn có người này.
"Vậy em đi rồi, cô ấy sẽ được thả ra à?"
“Hừ hừ, thiên tài như em đã tiên liệu trước rồi, thường xuyên giáo dục cô ấy trong đầu, yên tâm đi, chị dọa cô ấy đến phát sợ rồi, được thả ra cũng không dám làm loạn đâu.”
"Đó là lý do em bảo là não trái với não phải đánh nhau hả??"
"... Đó là em bịa ra thôi."
"Đúng là có tài thật."
"..."
"..."
"Em phải đi rồi, chuyến tàu cuối cùng về thế giới của em sắp khởi hành."
"Vé khứ hồi à?" Tôi giả vờ đùa.
Cô ấy cười có chút khó coi, còn không bằng khóc: "Một chiều thôi."
Tôi cũng cười, còn khó coi hơn cô ấy: "Cũng khá là tiết kiệm tiền đấy."
Tôi nhìn thấy trên người cô ấy dần dần nổi lên những đốm sáng, lấp lánh, tôi nghĩ, nếu linh hồn của cô ấy được cụ thể hóa, có lẽ sẽ có bộ dạng rực rỡ như vậy.
Tôi tìm kiếm chủ đề cuối cùng.
"Trình Lâm, vẫn chưa hỏi em, nhiệm vụ của em là gì? Khiến chị và Phong Từ Thư ở bên nhau à?"
Những đốm sáng đó đã dần dần rời khỏi cơ thể, cơ thể nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, tôi nghe thấy tiếng lòng của cô ấy vang lên.
"Mẹ kiếp! Chị đang sỉ nhục em à! Sao em có thể làm nhiệm vụ tục tĩu như vậy."
Sao còn mắng người, tôi bật cười rơi lệ.
"Vậy là cái gì?"
"Trình Ương Ương, chị thật là vô lương tâm!”
"Nhiệm vụ của lão tử chính là khiến chị được hạnh phúc.”
"Chị không nhìn ra sao?"
... Sao lại có nhiệm vụ trừu tượng như vậy.
Tôi lẩm bẩm: "Vì sao?"
Tôi tưởng rằng cô ấy đã đi rồi, chỉ là theo bản năng mà tự nói một mình.
Một lúc sau, giọng nói của cô ấy truyền đến từ xa.
"Xem thử màn hình điện thoại của em đi..."
Không còn âm thanh nào đáp lại tôi nữa.
Nửa ngày, tôi cuối cùng cũng động đậy, có chút ngẩn ngơ mà đi lấy điện thoại của cô ấy.
Không cần mật khẩu.
Chỉ thấy hình nền điện thoại là một hàng chữ, ba từ tiếng Anh ngắn gọn.
Bên trên viết.
"Girls help girls."
Tôi đứng ở giữa phòng, chưa bao giờ khóc lớn như vậy.
39
(Ngoại truyện 1)
Khi bước vào bồn tắm, não của tôi đã không còn tỉnh táo lắm.
Hồi tưởng lại những lời Phong Diên nói vào buổi trưa, cũng không biết vì sao, nó giống như một liều thuốc độc, trực tiếp rót vào linh hồn tôi.
Hắn nói: "Trình Ương Ương, em tưởng rằng bố mẹ em, anh trai em, họ không biết em ở chỗ anh sao?"
Nếu nói thế giới của mỗi người được chống đỡ bằng một cây cột.
Vậy cây cột của tôi đã sụp đổ trong khoảnh khắc này rồi.
Tôi luôn cho rằng, sẽ có một ngày, tôi có thể đi ra khỏi lồng giam nhốt tôi của Phong Diên.
Tôi luôn có thể vượt qua.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, ra ngoài thì sao chứ?
Trên thế gian này không có người nào chờ tôi ra ngoài cả.
Lúc rời đi, Phong Diên đã đập vỡ ly thuỷ tinh trên bàn. Hôm nay tôi khiến hắn không vui, chỉ vì tôi nói hắn bẩn.
Nhưng chẳng phải hắn thật sự rất bẩn thỉu sao? Vừa ứng phó với Trình Lâm, vừa muốn chiếm lấy tôi.
Tôi nói hắn bẩn, là còn nhẹ. Hắn đúng là hạ tiện, thật ghê tởm.
Nhưng tôi không có cách nào với hắn.
Giờ đây, hắn đã bắt đầu có chỗ đứng trong Phong gia, thậm chí thấp thoáng có thể đối đầu với Phong Từ Thư, muốn nhốt một đứa con gái nuôi bé nhỏ của Trình gia, có gì là khó?
Con gái nuôi của Trình gia…
Cái thân phận ấy, thật là mỉa mai.
Bố mẹ yêu thương tôi là giả, anh trai thân thiết cũng là giả. Chẳng lẽ tình cảm của con người lại mong manh như vậy, chỉ vì sự thay đổi của một thân phận, những tình cảm này sẽ biến mất như chưa từng phát sinh, biến mất không còn dấu vết ư?
Hoặc là...
Trong lòng tôi khẽ hiện lên một kết quả khác.
Ngay từ đầu, họ đã không quan tâm đến tôi rồi.
Tôi không sống nổi nữa, tôi lặng lẽ nghĩ.
Khi mảnh vỡ của ly thủy tinh cứa vào cổ tay, tôi vì quá không muốn sống, cho nên lại cứa thêm mấy nhát.
Đừng có kiếp sau, đừng có gì cả.
Tôi muốn làm một ngôi sao, một ngôi sao không có sinh mệnh.
Cứ lặng lẽ nhìn xuống nhân gian là được rồi, thỉnh thoảng sẽ có người ngẩng đầu nhìn thấy tôi, nói: "Ngôi sao sáng quá."
Như thế, tôi đã rất thỏa mãn rồi.
Khi nhắm mắt lại, tất cả cảm giác của tôi như mất đi, ngay cả cảm giác đau đớn cũng trở nên chậm chạp hơn rất nhiều.
Nhưng tôi nghe thấy Phong Diên đã phá cửa xông vào.
Hắn muốn bịt máu trên cổ tay tôi, nhưng vết thương lớn như vậy, làm sao mà bịt được.
Dường như đã lâu rồi tôi không nghe thấy giọng điệu sốt ruột đến vậy của Phong Diên.
Hắn nói năng lộn xộn: "Ương Ương, Ương Ương, cầu xin em... cầu xin em đừng bỏ anh, anh cầu xin em, em mở mắt ra nhìn anh, đừng bỏ anh mà..."
Haizzz, lần cuối cùng nghe thấy câu này là năm tôi học lớp năm.
Hai chúng tôi lạc đường trong rừng, hắn va phải cành cây vấp ngã trẹo chân, tôi từng bước từng bước cõng hắn ra khỏi rừng.
Gặp được người đến cứu, tôi ngay lập tức mất hết sức lực, ngã thẳng xuống đất.
Hắn cũng như vậy, nhào đến trước mặt tôi mà nói năng lộn xộn.
Cả cuộc đời này của tôi thật tồi tệ.
Cho đến cuối đời, tôi cũng không nghĩ thông, những người mà tôi đã từng trao đi chân tình, đến cuối cùng vì sao đều muốn làm tổn thương tôi...
Nếu có một người có thể kiên định đứng sau lưng tôi...
Có lẽ, tôi còn có thể kiên trì lâu hơn một chút.
Không cần quá nhiều.
Một người, là đủ rồi.
...
"Mẹ kiếp, ném dao vào nhà tác giả lúc đêm khuya đi cho rồi." Cô gái trên giường gập điện thoại lại, nhào vào gối vừa khóc vừa mắng: "Huhuhu thiên thần nữ chính của tôi, cô ấy thật sự rất thảm!!"
"Tác giả đúng là đồ vô tâm mà!!"
"Dám đâm tôi à! Đợi tôi xuyên vào Naruto học được nhẫn thuật, sớm muộn gì cũng phải đâm lại!
"Huhuhu!! Cho cô ấy sống lại đi huhuhu!
"Rất muốn nói với cô ấy rằng nam phụ luôn kiên định đứng phía sau cô ấy.
"Có thể để cô ấy đọc được tâm tư của nam phụ không!! Thành viên ưu tú này mạnh mẽ đề nghị tác giả lập tức cho cô ấy thêm một thiết lập đọc nội tâm đi!!"
"Đừng để họ bỏ lỡ nhau huhuhu!
"Đau quá, thật sự quá đau."
Cuối cùng cô ấy cũng khóc mệt, ngủ say sưa.
Khi tỉnh lại, nhà của cô ấy đã thay đổi rồi, cô ấy kinh ngạc phát hiện, mình đã xuyên không trở thành người có tiền!
Tiêu xài, ngay lập tức đi tiêu xài!
Cô ấy đi dạo phố cả ngày, về nhà lại đi dạo cả đêm trên Taobao, sau khi cần cù phá sản một ngày, cô ấy cuối cùng cũng biết tên của mình.
Trình Lâm.
Cười chết mất, không phải giống tên thật của mình sao.
Rất nhanh.
Cô ấy lại nhìn thấy người chị không có quan hệ máu mủ kia, người chị tên là Trình Ương Ương.
Cô ấy nhìn thật lâu, cuối cùng bật cười.
"Chị à, em rất thích vị hôn phu của chị đó."