Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
12
"Trình Lâm!! Cô điên rồi à?!!"
Chung Lam lau rượu đỏ trên mặt, đầy vẻ xấu hổ phẫn nộ, lửa giận bạo nộ dường như muốn từ trong cơ thể của chủ nhân bữa tiệc này bốc ra.
"I'm fine thanks, and you?" Trình Lâm nói cực nhanh: "Ồ, chị nhìn không được fine cho lắm."
Chung Lam trợn trắng mắt, suýt chút nữa ngất đi.
Cả hội trường lặng như tờ.
Nội tâm của kẻ gây ra tất cả những chuyện này đang thả bay tự do.
"Mẹ nó, sảng khoái quá.”
"Tôi cho cô chơi đấu đá nè, cho cô đấu đá nè, cho đấu đá nè.”
"Những kẻ chơi đấu đá đều không xứng làm người.”
"Kiếp sau làm lợn nái.”
"Không ai chăm sóc cho cô ta sau sinh.”
"Cô ta cũng không sinh ra lợn con được."
Mặt Chung Lam đỏ bừng thành màu gan lợn, nhìn qua trông giống như vì nghẹn mà thiếu oxy rồi.
"Có cần gọi 120 cho chị không?" Trình Lâm ân cần hỏi.”
"Hay đưa đến khoa tâm thần trước nhé.”
"Chữa lại cái đầu."
Chung Lam thấy không làm gì được Trình Lâm bằng cái miệng này, bắt đầu nhỏ giọng nức nở.
Chủ nhân bữa tiệc rơi lệ, tất cả mọi người chuẩn bị chỉ trích Trình Lâm, rục rịch muốn động thủ.
Trong lòng cô ấy cười nhạo một tiếng.
"Cười chết mất thôi.”
"Giả vờ cái gì mà hoa khôi vô tội chứ.”
"Mấy trò đó chị đây chơi chán rồi.”
"Để chị đây biểu diễn cho mấy người một màn đóa hoa ăn thịt kinh thiên động địa nè."
Biểu cảm Trình Lâm thay đổi, tiếng khóc trong nháy mắt đè ép tiếng nức nở của Chung Lam, cô ngồi trên đất gào khóc.
"Huhuhu bắt nạt người khác nè!!"
Cô ấy khóc như một con cá chình hoang, không có chút kĩ thuật nào, chỉ toàn là âm lượng.
"Nhà họ Chung các người đối đãi với khách như thế à!"
Tất cả nghẹn lời, làm sao còn nói ra được lời chỉ trích cô ta nữa, toàn bộ đều chìm đắm trong bản lĩnh đổ ngược của cô ấy.
Ngay cả Chung Lam cũng khiếp sợ, nhất thời quên luôn cả khóc.
Cô ta run rẩy giơ tay chỉ vào Trình Lâm, nửa ngày không thốt ra được một chữ.
Không khí rơi vào bế tắc.
Tôi ở bên này ủ rũ cảm xúc, hai hàng lệ rơi xuống.
"Chung Lam, tôi và em gái tốt bụng đến chúc mừng sinh nhật cho chị, tại sao chị lại đối xử với chúng tôi như vậy?"
Tầm mắt của tất cả mọi người lại rơi vào trên người tôi.
Tôi dường như nhìn thấy trên đầu họ mọc ra một dấu chấm hỏi to đùng và sáu dấu chấm lửng.
?
……
Sao lại có thêm một người khóc nữa vậy?
Haizzz, thật ra tôi cũng không muốn lắm, dù sao mang thân phận đại tiểu thư Trình gia hơn hai mươi năm, từ khi hiểu chuyện đến nay, tôi chưa bao giờ thất thố trước mặt người ngoài.
Nhưng vở kịch này của Trình Lâm cần một dấu chấm hết tốt đẹp.
Tôi phải đến cho cô ấy vẽ lên.
Hơn nữa đặt mình vào trong trò hề, cảm giác mới mẻ như vậy, tôi lại cảm thấy…. cũng khá là thú vị.
Nhưng tiếng khóc của Trình Lâm lại dừng lại.
"Trời ạ, là tôi diễn quá hay sao!”
"Nữ chính ngốc bạch ngọt này lại thật sự tin rồi.”
"Cô ấy khóc thật ấm ức.”
"Mẹ kiếp!”
"Chắc là lời nói của Chung Lam vừa rồi đã làm cô ấy tổn thương rồi?”
"Huhuhu nữ chính đáng thương của tôi."
Cô ấy càng dùng sức mà khóc lớn hơn.
Cảm xúc ủ rũ của tôi suýt chút nữa đã đổ sông đổ biển.
Một khoảnh khắc vô ngữ nào đó khiến tôi suýt chút nữa lại bật cười.
Mà Chung Lam vốn đã rối rắm vì tôi và Trình Lâm làm loạn như vậy, càng thêm mờ mịt, vừa mở miệng đã không đủ tự tin: "Tôi tại sao……"
Tôi đỏ mắt, trực tiếp ngắt lời cô ta.
"Tôi biết, bây giờ thân phận của tôi không xứng chơi với chị nữa. Chị lạnh nhạt với tôi, nhục mạ tôi, nói tôi ở Trình gia không bằng chó, những thứ này hoàn toàn không quan trọng." Tôi ấm ức rơi lệ.
Tôi vẫn hiểu rõ cái trò lung lay sắp đổ này.
"Nhưng chị lại nói ra những lời ‘may mắn cha mẹ ruột của tôi đã qua đời’...."
"Đó là cha mẹ ruột của tôi đấy, là người thân đã đồng hành cùng Tiểu Lâm hơn hai mươi năm."
Tôi chỉ Trình Lâm còn đang ngồi đó gào khóc, đúng lúc nghẹn ngào một tiếng.
"Cô ấy vốn đã đau khổ tột cùng rồi, bị chị kích thích như vậy, bây giờ muốn sụp đổ lắm rồi."
"Chị xem cô ấy khóc thương tâm biết bao."
"Cho nên, Chung Lam, cô ấy tạt chị một chai rượu vang đỏ thì có sao nào?”
"Cái chị mất chỉ là một chai rượu đỏ, nhưng Tiểu Lâm, thứ cô ấy mất chính là tình thân đấy!"
Chung Lam một câu cũng không chen vào được, chỉ có thể sốt ruột đứng tại chỗ trừng mắt.
Mọi người cũng trầm mặc, có xu hướng nghiêng về phía tôi.
Từ trước đến nay không phải đều như vậy sao?
Ai yếu thế thì người đó có lý.
Tôi muốn để Trình Lâm trở thành người yếu thế.
Chỉ là tên ngốc kia còn đang ở trong lòng gào khóc.
"Huhuhu nữ chính thật lương thiện.”
"Trước kia tôi bắt nạt cô ấy như vậy.”
"Cướp người cô ấy thích, còn cướp cả sô cô la cô ấy thích, cô ấy lại còn nói chuyện thay tôi.”
"Kiếp này cô ấy nhất định phải sống thật tốt với tôi.”
"Bảo vệ nữ chính của chúng ta."
Tôi chớp chớp mắt, nước mắt tự nhiên rơi xuống.
Thật tốt.
Cảm giác có người ở sau lưng ủng hộ vô điều kiện là chuyện chỉ có một mình tôi biết trên đời này.
Một sự ủng hộ không lời.