Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi bắt đầu trở nên kỳ lạ rồi.
Người bình thường không thể đọc được suy nghĩ, nhưng tôi lại có thể.
Thế nhưng chỉ duy nhất đọc được suy nghĩ của Trình Lâm.
Trình Lâm là em gái trên danh nghĩa của tôi, nhưng cô ấy mới là con gái ruột Trình gia, còn tôi chỉ là giả.
Ngày cô ấy được đón về, bố mẹ và anh trai ôm cô ấy khóc một trận nức nở, còn tôi đứng bên cạnh, rõ ràng như một kẻ ngoài cuộc.
Sau ngày hôm đó, tôi biết mình không thể làm nũng, không thể tùy hứng nữa.
Tôi chỉ cần làm một “background” im lặng trong căn nhà này là đủ.
Tất cả mọi người bắt đầu xoay quanh Trình Lâm.
Trình Lâm ghét cái đồ giả mạo là tôi đây, tôi có thể hiểu được. Dù sao thì chim khách chiếm tổ chim chích chòe đã tròn mười chín năm, cô ấy đã chịu không ít khổ sở ở bên ngoài, còn tôi lại được sống cuộc sống giàu có an nhàn.
Tôi an phận thủ thường, nhìn mọi chuyện khá thoáng.
Bố mẹ và anh trai là của cô ấy, vị hôn phu Phong Diên đã đính hôn với tôi từ nhỏ cũng nên là của cô ấy.
Dạo gần đây Trình Lâm thường xuyên lui tới Phong gia. Lúc trở về, thỉnh thoảng cô ấy sẽ khoe khoang trước mặt tôi, nói là bác Phong đối xử với cô ấy tốt như thế nào, Phong Diên thì đối đãi với cô ấy ôn hòa lễ độ ra sao… Cả Phong gia nhờ có cô ấy mà náo nhiệt vô cùng.
Người anh trai từ trước đến nay thân thiết nhất với tôi gặp tôi mấy lần đều muốn nói rồi lại thôi.
Cuối cùng là mẹ tìm đến, nói nhỏ: "Ương Ương à, con bé Tiểu Lâm ấy thật sự để ý đến Phong Diên. Nó còn đan cả khăn quàng cổ, còn làm bánh ngọt nữa. Nếu Tiểu Lâm không bị thất lạc, có lẽ người đính hôn với Phong Diên là nó cũng nên..."
Mẹ còn chưa nói xong, tôi lập tức nói:
"Mẹ, chỉ cần em gái hạnh phúc là được."
Mẹ thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới cảm thấy có chút áy náy: "Con ngoan lắm. Sau này mẹ sẽ để ý giúp con vài chàng trai tốt, nhất định không để con chịu thiệt đâu."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng bây giờ ai mà chẳng biết tôi ở Trình gia lúng túng đến mức nào. Những chàng trai ưu tú có lẽ còn tránh không kịp.
Thôi vậy.
Tôi vốn dĩ cũng không định dựa vào đàn ông.
2
Chỉ là Phong Diên không biết từ đâu nghe được tin này, hắn tự tiện bước vào phòng tôi như hồi còn bé.
Hai chúng tôi là thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, từ nhỏ hắn đã thích ở lì trong phòng tôi, còn tôi thích đóng vai mẹ của hắn, bắt hắn ăn cơm chiên làm bằng đất nặn của tôi.
Nhưng từ khi lớn lên, đây là lần đầu tiên hắn không gõ cửa mà xông vào thẳng.
"Phong Diên..."
Tôi vừa mở miệng đã bị hắn kéo cổ tay lôi thẳng từ ghế sofa đứng dậy.
Hắn dùng sức khá mạnh, tôi mới nhận ra mình chỉ đứng tới ngực hắn.
Qua lớp áo sơ mi trắng mỏng, tôi thấy rõ cơ ngực săn chắc đầy nguy hiểm của hắn.
Phong Diên hồi bé thì nghịch ngợm, giờ lớn lại trở nên dịu dàng trầm tĩnh, tôi chưa từng thấy dáng vẻ này ở hắn.
Cổ tay tôi bị hắn nắm đến đau rát.
Tôi định mắng hắn mấy câu như trước đây, nhưng nghĩ lại, giờ đây người này sắp thành em rể của mình rồi.
Thôi, không so đo với hắn nữa.
Ai ngờ hắn thấy tôi không phản kháng, liền làm tới, vòng tay ôm eo tôi siết chặt vào lòng.
Dù đã đính hôn từ sớm nhưng chúng tôi cũng chưa từng gần gũi đến mức này.
"Phong Diên, anh bị điên à?"
Tôi nhịn không được bật ra câu chửi, muốn giãy giụa ra.
"Suỵt…" Giọng hắn khản đặc, nhẹ nhàng nói bên tai tôi: "Ngoan, cho anh ôm một lát."
Tôi giãy giụa càng dữ dội, nhưng trước sự áp chế tuyệt đối về sức lực thì hoàn toàn vô dụng.
Hắn ôm một hồi lâu, đột nhiên cúi đầu nhìn tôi.
Ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng người.
"Ương Ương, từ nhỏ anh đã biết… em chỉ có thể là của anh."
Tôi bị ánh nhìn ấy làm cho rùng mình, cảm giác người bạn thanh mai trúc mã này như là chú sói lớn rình rập trong bóng tối nay đã hiện hình.