Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1.
"Mẫu phi thơm quá." Lệ Trì gục đầu vào cổ ta, giọng nói lười biếng.
"H//ỗn xược." Ta đẩy hắn ra.
Hắn nắm lấy cổ tay ta, đôi mắt phượng lạnh lùng q//uyến r//ũ khẽ nheo lại, dường như thấu tỏ lòng người: "Mẫu phi rõ ràng cũng rất thích mà..."
Đêm tàn canh lụn, tiếng mưa rả rích.
Gió lùa vào, khiến màn trướng phất trần lay động.
Ta khản giọng: "Bổn cung không hề thích."
Về danh nghĩa, hắn phải gọi ta một tiếng "Mẫu phi", sao ta có thể mất trí đến mức đó được?
Hắn cười khẽ, mày mắt ánh lên vẻ ng//ông c//uồng: "Nói d//ối."
Bất thình lình, nụ h//ôn của hắn rơi xuống, ta run rẩy không ngừng, chẳng còn sức ch//ống c//ự.
"Ngoan quá."
Đêm sâu thăm thẳm, chất giọng trầm khàn của hắn lướt qua vành tai ta, như thể đang châm lửa.
"Mẫu phi cứ ngoan ngoãn như vậy mãi thì tốt rồi."
2.
Một tiếng sét kinh hoàng đ//ánh xuống từ chân trời, ta giật mình tỉnh giấc, sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Thế mà ta lại mơ thấy Thái tử... Thật d//ơ b//ẩn, vô sỉ.
Ta vỗ về lồng ngực, may quá, may mà chỉ là một giấc mơ.
Mưa như trút nước, mây đen nghịt trời, cả cung điện chìm trong bóng tối.
"Tách." Một ánh lửa yếu ớt xé toang màn đêm.
Một bóng người cao ráo, tuấn tú đứng trước giá nến mạ vàng, nghe thấy tiếng động, hắn quay người lại.
"Mẫu phi tỉnh rồi sao?"
Lệ Trì sở hữu một gương mặt cao ngạo và lạnh lùng.
Xương cốt hắn tinh mỹ, đường nét gương mặt sắc sảo mà dứt khoát, tự nhiên toát ra vẻ lạnh lùng..
Đôi mắt phượng cong cong quyến rũ, là đôi mắt diễm lệ nhưng ánh nhìn lại trong trẻo và lạnh lẽo, có thể đo//ạt h//ồn người, lại càng là đôi mắt giá băng, không cho phép người ta nhìn thẳng.
Hắn cứ thế tùy ý nhìn sang, khí thế áp đảo tứ phương đã bức đến gần, khiến người ta vô cớ nảy sinh cảm giác thần phục và sợ hãi.
Đó là một loại cao quý và uy nghiêm bẩm sinh.
Ký ức về giấc mơ vẫn còn đó, nhìn thiếu niên trước mắt, trong đầu ta bất giác nảy ra hai chữ, "báng bổ".
Ta thầm m//ắng ch//ửi chính mình.
"Mẫu phi?" Lệ Trì nhướng mày, nhìn ta chăm chú, ánh mắt lóe lên.
Bấy giờ ta mới hoàn hồn, hít sâu một hơi.
Lúc này, y phục của ta x//ộc x//ệch, tóc mai lệch sang một bên.
"..."
Ta vội vàng kéo chặt cổ áo, hắng giọng.
"A Trì, sau này không được tự ý xông vào tẩm điện của mẫu phi."
"Tại sao ạ?"
Ta cũng không biết nên mở lời thế nào, day day trán: "Con đâu còn là con nít nữa, chẳng lẽ còn muốn mẫu phi dỗ con ngủ sao?"
"Không được sao?"
Giữa tiếng mưa gió, hắn cứ đứng đó trong ánh sáng chập chờn, nhìn ta không rời mắt.
Vẻ mặt như thể đó là điều hiển nhiên.
Ta hít một hơi thật sâu: "Dĩ nhiên là không được."
"Con ra ngoài cho ta."
Hắn có vẻ không tình nguyện: "Thôi được."
Hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích.
"Còn không đi?"
Hắn đột nhiên nhìn thẳng vào mắt ta, trầm giọng hỏi: "Mẫu phi, người mơ thấy nhi thần sao?"
Tim ta đập thịch một cái: "Con nói gì vậy?"
"Vừa rồi người gọi rất nhiều lần… A Trì."
...
"Con nghe nhầm rồi."
Yếm trong của ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, thật đáng x//ấu h//ổ mà.
3.
Ta tên Kỷ Vân Phù, một đứa trẻ mồ côi lớn lên ở thanh lâu. Năm ta vừa tuổi cập kê, Giang Duật Ngôn đã chuộc ta về. Hắn ta là Thừa tướng đương triều, cũng là cữu cữu của Thái tử Lệ Trì. Hắn ta sắp xếp cho ta một thân phận biểu muội xa, rồi đưa ta tiến cung.
Lúc ta vào cung, Lệ Trì đang được Lý Hoàng hậu nuôi dưỡng.
Lý Hoàng hậu đã có con ruột là Cẩm Vương, nên chẳng ưa gì Lệ Trì, đứa con do tiên Hoàng hậu để lại. Lệ Trì ở chỗ bà ta, cứ dăm bữa nửa tháng lại xảy ra chuyện.
Giang Duật Ngôn sợ Lệ Trì sớm muộn cũng bị Lý Hoàng hậu hãm hại, nên muốn ta tìm cách nhận nuôi hắn.
Chuyện này không khó. Với nhan sắc và tài quyến rũ của mình, ta nhanh chóng khiến Hoàng đế say mê, thuận lợi nhận nuôi Lệ Trì.
Khi ấy, Lệ Trì chỉ là một đứa trẻ xanh xao, lầm lì, chẳng buồn bận tâm đến ai. Thật ra, ta cũng chẳng muốn để ý đến hắn.
Nhưng thân là quân cờ, ta không thể không tuân lệnh Giang Duật Ngôn, dỗ dành cho bằng được tiểu quỷ khó chiều này.
Ta tự tay xuống bếp nấu ăn, may vá quần áo, thức đêm học cùng hắn... đóng vai một người mẫu thân hiền từ, quả thực là việc chẳng dễ dàng gì.
Hắn cảnh giác hỏi ta, rốt cuộc muốn gì ở hắn. Ta tốn công tốn sức như vậy, đương nhiên là có mục đích. Ta cần có được lòng tin của hắn, đó là mệnh lệnh của Giang Duật Ngôn.
Giang Duật Ngôn không hề thật lòng thương xót đứa cháu này, Lệ Trì với hắn ta cũng chỉ là một công cụ để tranh quyền đoạt vị, vừa khéo mang trong mình huyết mạch Giang gia. Hắn ta để ta nuôi Lệ Trì, cũng là để giám sát Lệ Trì.
Vị thiên tử tương lai này, trong kế hoạch của Giang Duật Ngôn, sẽ là một hoàng đế bù nhìn mặc cho hắn ta thao túng.
Chỉ có kẻ ngốc mới nói thật. Ta lừa hắn: "Vì con đáng yêu chứ sao, mẫu phi thích những đứa trẻ đáng yêu như con."
Tiểu tử này trưng ra vẻ mặt cao ngạo: "Người cũng chỉ hơn nhi thần năm tuổi. Người là con nít, nhi thần cũng là con nít."
Mười bảy và mười hai tuổi, cách nhau cả một trời một vực đấy, tiểu tử có biết không hả? Nếu không phải phụ thân hắn yếu ớt, ta đã sinh cho hắn một đệ đệ rồi.
Ta bày ra vẻ trưởng thành, cười tủm tỉm xoa đầu hắn: "Được, được, mẫu phi làm trẻ con với con, miễn là A Trì của chúng ta vui là được."
Hắn kiêu ngạo hất tay ta ra. Thật khó lừa.
Ta phát hiện, tên tiểu tử này đang âm thầm quan sát ta, có lẽ là muốn xem khi nào ta sẽ lộ bộ mặt thật.
Hắn đã thành công khơi dậy lòng hiếu thắng của ta. Hắn muốn thấy ta làm chuyện xấu, ta lại cứ muốn đối xử tốt với hắn.
Chiến lược của ta là: cưng chiều hắn, cưng chiều hắn, cưng chiều hắn tới chết.
Ta ngày ngày nghiên cứu làm món ngon cho hắn. Những thứ mà các hoàng tử khác có, A Trì của ta cũng phải có. Những thứ người khác không có, A Trì của ta cũng phải có. Ai dám bắt nạt hắn, ta sẽ trả lại gấp bội.
Cẩm Vương làm ngã con mèo của hắn, ta liền ném rắn vào chăn của Cẩm Vương.
Hoàng hậu bóng gió nói Lệ Trì có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, ta liền chạy tới trước mặt Thái hậu khóc lóc tố khổ, khích bác đến độ Thái hậu phải đích thân gọi Hoàng hậu tới, vả thẳng mặt bà ta trước mặt bàn dân thiên hạ.
Ta còn thẳng thừng tuyên bố: "Bổn cung là kẻ bao che cho người nhà nhất, ai dám bắt nạt A Trì của ta, ta sẽ liều mạng với kẻ đó."
Nhất thời, đám người nịnh trên nạt dưới trong cung không dám bắt nạt Lệ Trì nữa, dĩ nhiên, trừ Hoàng hậu độc ác kia.
Chưa đầy một năm rưỡi, tiểu tử này đã bị ta thu phục.
Hắn bắt đầu gọi ta là mẫu phi, thậm chí còn làm nũng với ta. Hễ trời có sấm sét, hắn sẽ ôm chăn gối, dụi mắt ngái ngủ đứng bên giường ta: "Nhi thần ngủ chung với người được không?"
"?"
"Mẫu phi không sợ sấm sao?"
Vẫn còn cố tỏ ra kiêu ngạo, rõ ràng người sợ là hắn.
Ta không vạch trần, chỉ dịu dàng gọi: "Qua đây nào, mẫu phi sợ chết đi được, cần A Trì của chúng ta ở bên cạnh bầu bạn.”
Thời gian thấm thoát, năm năm cứ thế trôi qua.
Ban đầu chỉ là giả vờ, nhưng chẳng biết từ lúc nào, sự yêu thương chiều chuộng Lệ Trì đã trở thành bản năng. Giờ đây, đứa trẻ mà ta một tay nuôi lớn cuối cùng cũng đến tuổi thành thân.
Giang Duật Ngôn muốn gặp ta, bàn chuyện hôn sự của Lệ Trì.