Nuôi Con Thành Họa - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

4.

 

"Chịu đến gặp ta rồi sao?" Giang Duật Ngôn ngẩng đầu từ đống tấu chương, vẻ mặt lạnh tanh.

 

Nếu có thể, ta cũng chẳng muốn gặp hắn ta. 

 

Bởi vì hắn ta chưa bao giờ cho ta sắc mặt tốt mỗi khi gặp mặt. 

 

Ta không định ôn chuyện cũ, bèn đi thẳng vào vấn đề.

 

"Tìm cho A Trì một cô nương xinh đẹp nhất, thông minh nhất, à phải rồi, còn phải biết thấu tình đạt lý, chu đáo tinh tế nữa." 

 

Hắn ta chẳng thèm để tâm lời ta nói, mà hỏi ngược lại: "Tại sao đêm đó không đến?" 

 

Lúc này ta mới nhớ ra, mấy hôm trước vào lễ Thất tịch, hắn ta sai người gửi thư nói muốn hẹn gặp ta. 

 

Nhưng ta không đi. Đêm đó Lệ Trì bị bệnh, ta phải chăm hắn cả đêm. Có chuyện gì mà cứ phải nhằm ngày Thất tịch để nói chứ… nhưng ta không thể thẳng thừng đối đầu với Giang Duật Ngôn.

 

"Đêm đó A Trì bị bệnh." 

 

Hắn ta ném tấu chương xuống bàn, bước tới cười khẩy: "Kỷ Vân Phù, đừng quên chủ tử thật sự của ngươi là ai." 

 

"Ta cũng chỉ làm theo lời dặn của đại nhân, chăm sóc tốt..." 

 

Giang Duật Ngôn ngắt lời ta: "Đến mức phải thức trắng đêm, đai áo cũng không cởi sao?" 

 

"Đại nhân có ý gì?" 

 

"Kỷ Vân Phù, ngươi đã đặt quá nhiều tâm tư vào nó rồi." 

 

Giang Duật Ngôn đang cảnh cáo ta. Ta chỉ có thể là quân cờ của hắn ta, không được phép có suy nghĩ riêng.

 

"Ta đối xử tốt với A Trì thì hắn mới tin ta, mới nghe lời ta, không phải sao?" 

 

"Thật sao?" Giang Duật Ngôn bóp cằm, nâng mặt ta lên, ép ta phải nhìn thẳng vào hắn ta.

 

"Vậy đại nhân còn muốn ta thể hiện lòng trung thành thế nào nữa?" 

 

Hắn ta nhìn ta đầy ẩn ý. 

 

Móng tay ta bấu chặt vào lòng bàn tay. 

 

Sau đó, hắn ta nắm lấy tay ta.

 

"Giúp ta." 

 

Mặt ta lập tức trắng bệch. 

 

"Đại nhân thiếu nữ nhân đến thế sao? Đây là Văn Uyên Các, nếu bị người khác bắt gặp, cả ngài và ta đều..." 

 

Giang Duật Ngôn cười khẩy. "Ngươi nghĩ ta muốn làm gì?" 

 

Hắn ta đặt tay ta lên chiếc túi thơm bên hông rồi nói: "Cũ rồi, thêu cho ta cái mới đi." 

 

… Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.

 

Chiếc túi thơm trên hông hắn ta đã phai màu, viền túi còn bị sờn rách. Đó là thứ ta đã tặng hắn ta trước khi vào cung.

 

Tuy thân phận hèn mọn, nhưng ta cũng từng ôm mộng trèo cao với vị Thừa tướng đại nhân này. 

 

Tiếc là, hắn ta không thích kiểu người quyến rũ như ta, mà chỉ thích những cô nương thanh thuần như Ninh Chiêu Chiêu.

 

Ninh Chiêu Chiêu là nữ nhi của ân sư Giang Duật Ngôn. Trước khi mất, ông ấy đã gửi gắm nàng ta cho Giang Duật Ngôn. 

 

Chiếc túi thơm ta tặng cho hắn ta, ngày hôm sau đã xuất hiện trên người Ninh Chiêu Chiêu.

 

"Túi thơm của muội ở đâu ra vậy?" 

 

"Của Duật Ngôn ca ca đó, ta thấy đẹp nên xin huynh ấy về chơi." 

 

Hắn ta quả thực rất cưng chiều Ninh Chiêu Chiêu, hễ nàng ta muốn gì, hắn ta đều chưa từng từ chối. 

 

Ta có chút ghen tị, thế nhưng mỗi người mỗi số phận, thứ không thuộc về mình thì ta cũng chẳng cần. 

 

Ta chuốc say Ninh Chiêu Chiêu, rồi lấy lại túi thơm. Cũng từ lúc đó, ta hoàn toàn từ bỏ hy vọng với Giang Duật Ngôn.

 

Sau khi vào cung, chiếc túi thơm này bị lạc mất, ta không biết nó rơi ở đâu, không ngờ lại ở chỗ Giang Duật Ngôn. 

 

Một cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng.

 

Ta đưa tay định giật lại, nhưng Giang Duật Ngôn đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay ta. "Làm gì vậy?" 

 

Ta cắn môi: "Đây là của ta." 

 

"Tặng ta rồi thì là của ta." 

 

Hắn ta cố tình trêu chọc ta. "Nhớ thêu cho ta cái mới.”

 

Giang Duật Ngôn đúng là đồ mặt dày vô sỉ.

 

5.

 

Việc tuyển phi cho Lệ Trì được Giang Duật Ngôn xử lý rất nhanh. Ngay ngày hôm sau, Lễ bộ đã trình danh sách lên.

 

"A Trì, con xem thử đi, thích kiểu nào?" Ta hỏi.

 

Lệ Trì đang tựa vào cửa sổ, lơ đãng bóc vỏ vải, làm như không nghe thấy. 

 

Hắn hiếm khi tỏ ra vô lễ như vậy. Ta hơi không vui, gọi thêm một tiếng: "A Trì." 

 

Hắn ngước mắt lên nhìn ta, ánh hoàng hôn vàng rực chiếu lên gương mặt lạnh lùng mà quyến rũ, mang nét đẹp mong manh, khiến lòng người xao xuyến.

 

"Muốn người giống mẫu phi." Hắn đáp.

 

"..." 

 

Được thôi, vậy thì không cần kiểu người thanh thuần, mà phải quyến rũ. Ta chọn một cái tên trong danh sách rồi hỏi hắn: "Người này thế nào?" 

 

Hắn chẳng tỏ thái độ gì, chỉ lười biếng nghiêng người: "Mẫu phi, người qua đây đi." 

 

Trong khoảnh khắc nhá nhem tối, giọng hắn trầm thấp như một lời mê hoặc. Khi ta đứng trước mặt hắn, ta bất giác cảm nhận được một áp lực vô hình. 

 

Ta muộn màng nhận ra, năm tháng đã biến đứa trẻ năm nào thành một thiếu niên cao lớn, rắn rỏi, vượt xa ta về chiều cao.

 

Lệ Trì chiều ý cúi người xuống, giọng lười biếng: "Nhi thần chẳng thích ai cả, mẫu phi không cần tốn công vô ích nữa." 

 

Ta đang định nói gì đó, thì hắn bất ngờ đưa một múi vải mọng nước tới, "Há miệng ra." 

 

Ta vô thức lùi lại: "Đừng..." 

 

Hắn dễ dàng kéo ta lại. "Ngoan nào." 

 

Môi ta lập tức cảm nhận được sự mát lạnh, ngọt ngào. Đầu ngón tay hắn ấn nhẹ: "Ngọt không?" 

 

Màn đêm dường như ập xuống ngay khoảnh khắc đó. Ta thấy yết hầu cấm dục của thiếu niên khẽ chuyển động. Răng ta cắn vào múi vải, nước ngọt tràn ngập khoang miệng, làm mềm cả chân răng.

 

Ta bất giác nuốt nước bọt, trả lời qua loa: "Ừm..." 

 

Hắn nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt. Sau đó, hắn thong thả nói tiếp: "Không có người khác, chẳng phải rất tốt sao? Nhi thần sẽ dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho mẫu phi." 

 

Giống như một lời thề nguyện thành kính.

 

Ta ngẩn người, suýt nữa bị hắn lừa vào tròng. Ta day trán: "Con có dỗ dành ta thế nào cũng vô dụng. Con không còn nhỏ nữa, nên thành thân sinh con rồi." 

 

"Vậy còn cữu cữu thì sao?" 

 

"Hả?" 

 

"Cữu cữu lớn hơn con mười tuổi, sao đến giờ vẫn chưa thành hôn?”

 

Hay lắm, đúng là nhà dột từ nóc. Ai mà biết Giang Duật Ngôn vẫn chưa thành hôn là vì cái gì, lẽ nào Ninh Chiêu Chiêu không muốn gả cho hắn ta? 

 

Ta bực bội đáp: "Chuyện của cữu cữu con, ta không quan tâm. Nhưng chuyện của con thì ta phải lo." 

 

Không hiểu sao, đuôi mắt Lệ Trì cong lên, một chút ý cười lan ra. "Ồ, nhi thần còn tưởng mẫu phi cũng rất quan tâm đến cữu cữu chứ." 

 

Hắn vô thức liếm đầu ngón tay.

 

"Dĩ nhiên là không." Ta lấy khăn tay lau cho hắn: "Bẩn thế mà cũng cho vào miệng!”

 

"Không bẩn." Lệ Trì cười cười, nhìn ra sau ta: "Cữu cữu, ngài đến rồi à." 

 

Ta quay người lại, Giang Duật Ngôn không biết đã đứng đó từ lúc nào.

 

"Nương nương và điện hạ đúng là mẹ hiền con thảo." 

 

Hắn ta cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tay Lệ Trì.

 

Lệ Trì ngoan ngoãn nói: "Cữu cữu ăn vải không? Vải năm nay… cực kỳ ngọt." 

 

Không biết có phải ảo giác hay không, ta thấy nụ cười của Lệ Trì không chút chân thành.

 

6.

 

Giang Duật Ngôn đến để bàn chính sự với Lệ Trì. Thấy trời đã muộn, ta bèn hỏi Giang Duật Ngôn: "Thừa tướng đại nhân đã dùng bữa tối chưa? Có muốn dùng cùng không?" 

 

Ta bảo người hầu bày thêm hai bộ bát đũa, tưởng rằng hắn ta sẽ hiểu ý mà từ chối.

 

"Vậy làm phiền rồi." 

 

"..." 

 

Ta đã đánh giá cao Giang Duật Ngôn rồi.

 

Lệ Trì vẫn hiếu thảo như thường lệ, gắp thức ăn cho ta: "Món này ngon, mẫu phi thử đi." 

 

Mẹ hiền con thảo, ta cũng gắp thịt cho Lệ Trì: "Con cũng ăn nhiều vào, đang tuổi ăn tuổi lớn." 

 

"Choang" một tiếng, ta giật mình. 

 

Giang Duật Ngôn vậy mà lại vô lễ ném đũa xuống. Nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn ta, ta không biết mình lại đắc tội gì với hắn ta.

 

Nhưng trước mặt A Trì, với tư cách là trưởng bối, ta đành cố gắng làm dịu bầu không khí: "Sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?" 

 

Giang Duật Ngôn lạnh lùng liếc ta một cái, rồi quay sang Lệ Trì, vẻ mặt nghiêm nghị: "Việc tuyển chọn Thái tử phi thế nào rồi?" 

 

Lệ Trì buông đũa, ngả người ra sau: "Không chọn được ai cả." 

 

Giang Duật Ngôn cười lạnh: "Vậy con muốn người thế nào, cữu cữu tìm cho con." 

 

Lệ Trì cũng cười: "Chính cữu cữu cũng đã tìm được đâu?" 

 

Giang Duật Ngôn giận đến tái mặt: "Con có thể giống ta sao?" 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo