Nuôi Con Thành Họa - Chương 11

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Phu nhân."

 

"Vậy ngươi nghe lời công tử, công tử nghe lời ta, có phải ngươi nên nghe lời ta không?"

 

Thanh Xuyên gãi đầu.

 

"Hơn nữa, chẳng phải ngươi đang ở đây sao? Ta ở ngay trước mắt ngươi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"

 

Thanh Xuyên gật đầu: "Không thể. Nếu nàng ta hạ độc, ta sẽ giết nàng ta."

 

"...Vậy ta ăn được chưa?"

 

Thanh Xuyên nhảy xuống, lấy kim bạc ra thử độc, sau khi xác nhận không có nguy hiểm mới nói: "Mời phu nhân ăn."

 

...Ta là nương nương kim chi ngọc diệp gì sao? Ăn một miếng bánh cũng phải thử độc.

 

Cứ thế, ăn dưới sự giám sát của Thanh Xuyên mười mấy ngày, chẳng có chuyện gì xảy ra, ta còn ăn đến nghiện, chiều nào cũng như có con sâu thèm ăn thúc giục. Nhưng hôm nay, ta nhìn đông ngó tây một hồi, đến khi trời tối mà Lục Đại vẫn chưa đến.

 

Ta ngứa ngáy trong lòng, nhớ nàng ấy.

 

Nàng ấy vẫn chưa đến, nhớ nàng ấy, nhớ nàng ấy.

 

Không ngồi yên được nữa, ta trốn Thanh Xuyên, tự mình đến nhà nàng ấy.

 

"Đại Đại, mấy hôm nay sao không đến?"

 

"À, Nhị Cẩu lại đi buôn bán rồi, ở nhà bận việc, nên không có thời gian đến gặp tỷ tỷ.”

 

Đang nói chuyện, ta liếc thấy một đĩa bánh quy đào trên bàn, bất giác nuốt nước bọt.

 

Lục Đại dường như tâm đầu ý hợp với ta, nàng ấy đẩy đĩa bánh đến trước mặt ta: "Tỷ tỷ, ăn chút đi?"

 

Ta khách sáo một câu: "À, ta ăn cơm rồi, muội giữ lại mà ăn."

 

"Một mình ta ăn không hết, bà bà (mẹ chồng) ta lại không thích ăn ngọt. Tỷ cứ coi như giúp ta đi, tỷ tỷ."

 

Ai nỡ từ chối một muội muội xinh đẹp chứ?

 

Ta miễn cưỡng: "Vậy à, vậy thì ta cung kính không bằng tuân mệnh."

 

Thế là ta vừa trò chuyện với Lục Đại, vừa ăn bánh quy đào, nói mãi nói mãi, cơn buồn ngủ ập đến.

 

Ta lảo đảo.

 

"Tỷ tỷ, sao vậy?"

 

Ta dụi mắt, vịn vào bàn đứng dậy: "Buồn ngủ quá, ta về nghỉ ngơi đây.”

 

Vừa đứng lên, hai chân ta mềm nhũn. Chuyện gì vậy, sao lại mơ màng thế này?

 

Trước mắt dần dần mờ đi, Lục Đại như phân thành hai cái bóng.

 

Nàng ấy nắm lấy cổ tay ta, cười nói: "Tỷ tỷ nên về nhà rồi, về nơi thuộc về mình.”

 

"Lục Đại?"

 

Trong lòng dấy lên một cảm giác chẳng lành, ta muốn hất tay nàng ấy ra, nhưng không còn chút sức lực nào.

 

"Tỷ tỷ, chủ tử đã đợi tỷ rất lâu rồi, mời lên đường."

 

Như một lời nguyền, một nỗi kinh hoàng vô cớ bóp nghẹt cổ họng ta, dường như có chuyện nguy hiểm sắp xảy ra.

 

Ta bị đẩy lên xe ngựa, dọc đường xóc nảy, cảm giác lạnh lẽo bủa vây, báo hiệu ta đã rời khỏi thôn Đào Hoa. Thôn Đào Hoa quanh năm ấm áp như mùa xuân, mà ra khỏi thôn Đào Hoa, tiết trời se lạnh khiến ta không khỏi rùng mình.

 

Không biết qua bao lâu, xe ngựa dừng lại trong một rừng đào lạnh lẽo.

 

Lục Đại đang nói chuyện với ai đó, giọng người đó rất trầm khiến ta run rẩy dữ dội. Giọng nói trầm thấp đó như một con dao găm sắc bén, xuyên qua lớp rèm dày, cứa vào da thịt, khiến người ta lạnh buốt, run rẩy.

 

Thoáng chốc, một ý nghĩ lóe lên… Ta nhận ra giọng nói kia, là người quen.

 

Đúng lúc này, một bàn tay thon dài trắng nõn vén rèm xe lên.

 

Mày mắt người đó lạnh lẽo, như tích tụ tuyết không tan quanh năm, ánh mắt u ám của hắn như một tấm lưới khổng lồ, bao trùm lấy ta.

 

"Kỷ Vân Phù, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi."

 

Chiếc túi thơm bên hông hắn ta khẽ lay động, mới tinh, thêu chữ Giang kèm theo hoa văn hoa phù dung.

 

Là vị quý nhân đó? Có thứ gì đó đột nhiên xâu chuỗi lại, âm mưu, đây là âm mưu.

 

Lòng bàn tay ta lạnh toát: "Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?"

 

Hắn ta lắc đầu, cười lạnh một tiếng: "Thật sự không nhớ sao?"

 

Những ký ức vỡ vụn đột nhiên ùa về như thủy triều, hỗn loạn, vụn vặt. Ta cố gắng nắm bắt, nhưng vừa chạm vào, lại như có một con quái vật đáng sợ theo sát phía sau, cắn vào dây thần kinh mỏng manh, đau thấu tim gan.

 

"Đau." Ta buộc phải cúi xuống, đưa tay lên day thái dương đau nhức.

 

Khoảnh khắc tay áo hạ xuống, cổ tay bị nắm chặt.

 

Người đó nhìn chằm chằm vào vùng da trắng như tuyết trên khuỷu tay ta, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ: "Hắn đã chạm vào ngươi."

 

Ta nghiến răng, cố gắng thoát ra: "Buông ta ra, ngươi đừng chạm vào ta."

 

Hắn ta nhìn ta, im lặng một lúc, rồi dùng sức ôm ta vào lòng, hôn mạnh.

 

"Không chạm vào ngươi? Ngươi là do một tay ta dạy dỗ, không ai có tư cách chạm vào ngươi hơn ta."

 

"Đồ khốn... Phu quân của ta sẽ giết ngươi."

 

Hắn ta cười lạnh: "Phu quân của ngươi? Được, ngươi không nhớ, ta sẽ nói cho ngươi biết. Phu quân trong miệng ngươi chính là Thái tử Đông cung, là con nuôi của ngươi. Trước mặt người khác, hắn phải gọi ngươi một tiếng mẫu phi."

 

Như một cơn sóng thần ập đến, ta bị cuốn vào vòng xoáy không thể thở nổi.

 

"Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Ta là ca nữ trong cung, chàng ấy là nhạc sư. Thái tử gì chứ, mẫu phi gì chứ... ngươi bị bệnh à."

 

Sao có thể, người này đang nói dối. Phu quân của ta sao có thể là con nuôi của ta, đây là đại nghịch bất đạo, không thể nào.

 

Lệ Trì sẽ không lừa ta. Nhưng tại sao, một số mảnh ký ức lại đột ngột ùa về vào lúc này.

 

"Mẫu phi, giúp ta."

 

"Mẫu phi, ngoan ngoãn đợi ta trở về."

 

Như thể đang ở dưới đáy biển sâu không thấy ánh mặt trời, toàn thân ta lạnh buốt.

 

Không, không phải, đó chỉ là một giấc mơ, là cơn ác mộng vào buổi trưa hôm đó, không phải là thật.

 

Nam nhân cười khẩy một tiếng, hắn ta vén rèm cửa sổ phía sau lên. Xa xa lửa cháy ngút trời, tiếng la hét giết chóc vang trời, hai đội quân đang hỗn chiến.

 

"Một nhạc sư, có thể sai khiến được tiểu tướng quân Thanh Xuyên và tư quân của Đông cung sao? Vì giấu giai nhân, đứa cháu trai tốt này của ta đúng là đã tốn không ít công sức.” 

 

"Tiếc là, bây giờ hắn đã tự lo không xong rồi."

 

Máu trong người ta lạnh dần, cả người không còn chút sức lực nào. Nam nhân ôm ta vào lòng: "Kỷ Vân Phù, cuối cùng ngươi vẫn là của ta."

 

23.

 

Giang Duật Ngôn tìm người chữa bệnh mất trí nhớ cho ta.

 

Những cây kim bạc mảnh mai đâm chi chít vào mạch máu, xuyên qua kinh mạch, như thể đang cố vá lại những mảnh ký ức vỡ vụn. Ta cảm giác như mình đang bị nhấn chìm trong một cơn ác mộng kinh hoàng, ánh mắt dán chặt vào màn giường, trong lòng ngập tràn tuyệt vọng chưa từng có.

 

Hai chữ "bất luân" như chiếc đinh ghim chặt ta vào cột sỉ nhục.

 

"Dậy uống thuốc." Giang Duật Ngôn bưng bát thuốc, ngồi bên mép giường, ánh mắt u ám nhìn ta.

 

"Không cần ngươi giả nhân giả nghĩa." Chính hắn ta đã đẩy ta vào con đường không lối thoát.

 

"Không uống phải không?"

 

"Cút."

 

"Được, vậy thì uống theo cách của ta."

 

Hắn ta uống một ngụm thuốc, mạnh mẽ giữ chặt gáy ta, cưỡng ép mớm thuốc. Vị thuốc đắng ngắt tràn vào cổ họng, ta buồn nôn, nôn hết lên người hắn ta.

 

Sắc mặt Giang Duật Ngôn lập tức tối sầm.

 

"Sao, còn giữ trinh tiết cho hắn à?"

 

Hắn ta chọc đúng vào vết thương đau nhất, ta không muốn để hắn ta thấy ta thảm hại.

 

"Giang Duật Ngôn, vậy ngài có ý gì? Tại sao cứ bám lấy ta không buông?"

 

Giang Duật Ngôn mím chặt môi, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa phức tạp nhìn ta.

 

Ta không khỏi mỉa mai: "Ngài đừng nói là đột nhiên nhận ra mình yêu ta đấy nhé?"

 

"Thì đã sao?"

 

Ta cứ ngỡ mình nghe nhầm, nhưng Giang Duật Ngôn vẫn bình thản nói tiếp: "Kỷ Vân Phù, hai năm trước ta đã muốn đưa nàng về Hoài Châu thành hôn, bây giờ cũng chưa muộn."

 

Thật nực cười. Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo