Nuôi Con Thành Họa - Chương 12

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ta không nhịn được cười: "Đại nhân yêu ta? Yêu ta mà tự tay đẩy ta vào tay bọn đạo tặc hái hoa để chúng làm nhục sao?"

 

Mặt Giang Duật Ngôn tái mét.

 

"Ninh Chiêu Chiêu nhát gan, không chống đỡ được tình hình. Nàng không giống nàng ấy, nàng bình tĩnh, dũng cảm, có thể phối hợp tốt với ta. Nếu không phải xảy ra sự cố..."

 

Ta tức đến bật cười.

 

"Giang Duật Ngôn, lúc đầu ngài nói sẽ vẹn toàn đôi đường, nhưng vì Ninh Chiêu Chiêu, ngài liên tục mắc sai lầm, mà người gánh chịu sai lầm của ngài, lại là ta.” 

 

"Ngài bảo ta dũng cảm? Ta có lựa chọn nào khác ngoài việc phải mạnh mẽ? Ngoài chính mình ra thì ai có thể bảo vệ ta? Chính ngài đã ép ta vào bước đường này, Giang Duật Ngôn, ta cũng là con người, ta cũng biết sợ. Ngài đã tính toán mọi hậu quả nguy hiểm cho Ninh Chiêu Chiêu, nhưng chưa từng nghĩ cho ta dù chỉ một chút. Rơi vào tay đám đạo tặc hái hoa đó sẽ bị hành hạ ra sao, ngài đã từng nghĩ tới chưa?"

 

Sắc mặt Giang Duật Ngôn chuyển từ xanh sang trắng: "Lúc đó tình hình khẩn cấp, ta không để ý được nhiều như vậy."

 

"Xem kìa, Giang Duật Ngôn, đây chính là phản ứng bản năng của ngài. Trong thâm tâm, ngài chưa từng xem một nữ nhân thanh lâu như ta đáng được tôn trọng hay yêu thương một cách bình đẳng.”

 

"Giang Duật Ngôn, Kỷ Vân Phù ta xuất thân thấp hèn, nhưng điều đó không có nghĩa là ta phải chấp nhận thứ tình yêu rẻ mạt, đáng khinh mà ngài ban phát."

 

Khuôn mặt Giang Duật Ngôn u ám, tay phải buông thõng nắm thành quyền, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

 

"Phải đền bù thế nào, nàng mới bỏ qua?”

 

Sao hắn ta có thể nói một cách hùng hồn như vậy chứ?

 

Ta nhìn chằm chằm hắn ta, cười lạnh: "Bỏ qua? Mối thù giữa đại nhân và ta, không thể cho qua được đâu. Đại nhân quên rồi sao, Chính tay ngài đã bắn chết ta."

 

Hắn ta nhíu mày: "Kỷ Vân Phù, nàng lại nói bậy bạ gì vậy?"

 

Cảm giác phẫn uất khi tưởng rằng đó là sự cứu rỗi, nhưng kết quả lại là sự hủy diệt lập tức trào dâng trong lòng.

 

Mắt ta đỏ hoe: "Hướng Đông Nam, bụi cây, ta đã ở đó giơ chiếc khăn tay màu đỏ lên cầu cứu ngài. Kết quả thì sao? Ngài ra lệnh bắn chết kẻ xui xẻo là ta. Giang Duật Ngôn, ngài có cần thêm chi tiết để nhớ lại không?"

 

Tay cầm bát thuốc của Giang Duật Ngôn run lên, "loảng xoảng" một tiếng, mảnh vỡ văng đầy đất, nước thuốc màu sẫm đổ lênh láng.

 

"Khăn tay màu đỏ, rõ ràng ở hướng Tây Bắc." Giọng hắn ta khàn khàn.

 

Ta cười lạnh: "Đại nhân không nhớ sao? Ta đã từng làm rơi một chiếc khăn tay."

 

Khoảnh khắc này là lúc mặt trời lặn, ánh tà dương đỏ rực từ cửa sổ hắt vào. Cả căn phòng chìm trong ánh sáng màu máu, nhưng gương mặt người trước mắt đã trắng bệch như tờ giấy.

 

24.

 

Giang Duật Ngôn có áy náy không? Có lẽ là có, nhưng chỉ thoáng qua.

 

Ngày hôm sau, hắn ta như không có chuyện gì xảy ra, cho thợ may đến đo áo cưới cho ta.

 

"Giang Duật Ngôn, đầu óc ngài không tỉnh táo đến mức muốn cưới một nữ nhân căm ghét ngài làm thê tử sao?"

 

"Tại sao lại không? Chuyện đã đến nước này rồi, ta không cần nàng yêu ta. Chúng ta thành hôn, nàng sẽ là nữ nhân của ta, sinh con dưỡng cái cho ta, cùng ta đầu bạc răng long, sống chết chung chăn gối." 

 

Vô liêm sỉ đến cùng cực. Bất cứ ai đặt cược vào lương tâm của Giang Duật Ngôn, chắc chắn sẽ khuynh gia bại sản.

 

"Ngài nằm mơ đi! Ngài dựa vào đâu mà nghĩ rằng ta sẽ gả cho kẻ giết người như ngài?"

 

"Chẳng lẽ nàng muốn trơ mắt nhìn hắn chết sao?"

 

Hắn ta dễ dàng nắm được điểm yếu chí mạng của ta.

 

Ta biết như vậy là không nên, con sói con do một tay ta nuôi lớn đã nói dối tày trời, dàn dựng một tai họa luân thường long trời lở đất. Không còn nghi ngờ gì nữa, với tư cách là bậc trưởng bối, ta phải tự tay dập tắt thảm họa này, hoàn toàn coi hắn như người xa lạ. Thế nhưng, bảy năm sống nương tựa vào nhau, ta không thể ngồi yên nhìn hắn chết.

 

Ta hít một hơi thật sâu: "Hắn sao rồi?"

 

"Hoàng đế bệnh tình nguy kịch, Hoàng hậu ra tay trước, tạo phản. Bọn chúng đã đặt bẫy trên đường A Trì về cung. Lúc ta đến, hắn đã bị thương nặng, bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh."

 

"Sao hắn lại không mang theo hộ vệ?"

 

Giang Duật Ngôn cười lạnh: "Đứa cháu trai tốt của ta vì sắc đẹp mà mất đi lý trí. Để giấu nàng, mỗi lần đến thôn Đào Hoa, hắn chỉ mang theo rất ít hộ vệ để che mắt người khác. Lần này còn quá đáng hơn, hắn bỏ lại tư quân của mình để bảo vệ nàng."

Cảm giác hoảng loạn lan khắp người.

Hắn đã đi hơn một tháng, không có một lá thư nào, chắc chắn đã xảy ra chuyện.

 

Ta cố gắng kìm nén sự bất an, lạnh lùng hỏi Giang Duật Ngôn: "Vậy thì, tình hình trong cung giờ ra sao?”

 

"Hiện giờ, Hoàng hậu đang giam lỏng Thái hậu. Chỉ cần A Trì chết, bà ta có thể để Cẩm Vương giả chiếu chỉ kế vị."

 

"Ngài là cữu cữu của hắn, cùng một chiến tuyền. Ngài sẽ không ngu đến mức giao A Trì ra chứ?"

 

Giang Duật Ngôn cười lạnh: "Chưa chắc đâu. Hoàng tử không chỉ có A Trì và Cẩm Vương."

 

"Ngài có ý gì?"

 

"Ta giao A Trì ra, mượn tay Hoàng hậu trừ khử hắn, rồi lấy tội danh mưu phản xử lý Hoàng hậu và Cẩm Vương. Sau đó, tùy tiện tìm một hoàng tử nhỏ ngây thơ đẩy lên ngôi vua, chẳng phải là vẹn toàn đôi đường sao?"

 

Trán ta vã mồ hôi lạnh: "Ngài là cữu cữu của hắn, tại sao?"

 

"Con sói con đó không cam tâm làm một hoàng đế bù nhìn. Nếu hắn đăng cơ, người đầu tiên hắn xử lý chính là ta." Sắc mặt Giang Duật Ngôn u ám: "Hơn nữa, hắn dám cướp nàng đi. Sao ta có thể tha thứ cho hắn?”

 

"Giang Duật Ngôn, ngài đúng là mất hết tính người."

 

"Thì đã sao? Kỷ Vân Phù, nếu nàng muốn cứu hắn, thì thành hôn với ta, sống cho tử tế, ta sẽ giữ lại mạng cho hắn."

 

"Hà, chẳng lẽ ngài sẽ vì ta mà từ bỏ kế hoạch của mình sao?"

 

Giang Duật Ngôn cười: "Sẽ không. Nhưng chỉ cần Thái tử Đông cung trên danh nghĩa đã chết, ta vẫn có thể xử lý Hoàng hậu. Còn hắn có thật sự chết hay không, điều đó tùy thuộc vào nàng, Kỷ Vân Phù."

 

Một cảm giác lạnh lẽo từ gáy lan ra.

 

"Ta muốn gặp hắn, làm sao ta biết ngài có lừa ta hay không?"

 

"Được, nhưng nàng chỉ có thể nhìn hắn từ xa. Nàng không thể mong đợi vị hôn phu này hào phóng đến mức nhìn nàng và nam nhân khác quyến luyến không rời.”

 

Móng tay ta cắm sâu vào lòng bàn tay: "Được, chỉ cần cho ta gặp hắn."

 

...

 

Lệ Trì bị giam trong tháp Phật của chùa Đại Chiêu.

 

Qua cửa sổ, ta nhìn thấy Lệ Trì đang ngủ say, trên người quấn đầy băng trắng, gương mặt xanh xao yếu ớt.

 

Lòng ta nóng như lửa đốt, ta nhoài người ra muốn nhìn hắn rõ hơn, nhưng eo bị siết chặt, Giang Duật Ngôn ôm lấy ta từ phía sau.

 

"Nếu nàng còn muốn xem tiếp, ta không ngại thân mật với nàng ngay trước mặt hắn."

 

Tay chân ta lạnh ngắt.

 

Người trên giường cử động, dường như có dấu hiệu tỉnh lại.

 

Ta nín thở, hoảng loạn đóng cửa sổ lại, nắm lấy tay Giang Duật Ngôn, cơ thể run rẩy: "Ta đi với ngài."

 

25.

 

Giang Duật Ngôn chuẩn bị hôn lễ linh đình, hắn ta thậm chí còn đưa ta đến gặp Giang lão phu nhân.

 

Giang lão phu nhân nhận ra ta, bà tức giận ném cây gậy chống về phía chúng ta.

 

"Đây là nàng dâu con ngàn chọn vạn lựa sao?"

 

Giang Duật Ngôn kéo ta vào lòng, quay người lại, dùng lưng đỡ cây gậy.

 

Ta nghe thấy hắn ta rên khẽ một tiếng, âm thanh không to không nhỏ.

 

"Mẫu thân, nhi tử đã xác định là nàng ấy. Nếu mẫu thân không muốn Giang gia tuyệt hậu, thì hãy đồng ý hôn sự này.”

 

Giang lão phu nhân tức đến run người: "Ta thà để Giang gia tuyệt hậu, còn hơn để một kỹ nữ thanh lâu làm ô nhục gia môn Giang gia."

 

Giang Duật Ngôn quát lớn: "Mẫu thân."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo