Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn ta lắc đầu, ra hiệu cho tên hộ vệ bên trái.
Lại một vệt máu nóng văng lên rường cột chạm trổ.
Ta níu lấy cánh tay hắn ta như một con chó, bất lực và tuyệt vọng van xin: “Giang Duật Ngôn, cầu xin ngài, đừng như vậy. Chúng ta nói chuyện tử tế được không? Ta sai rồi, ta xin lỗi, ta sẽ bù đắp, ta phải làm gì? Ngài nói cho ta biết đi.”
Ánh mắt hắn ta đáng sợ, “Kỷ Vân Phù, không phải nàng giỏi dò xét lòng người lắm sao? Vậy nàng đoán thử xem, rốt cuộc ta muốn thế nào?”
Đối phó với một Giang Duật Ngôn phát điên thế nào đây?
Ngay khoảnh khắc ta còn đang chần chừ, hắn ta giằng tay ta ra, làm một động tác cứa ngang cổ ta, “Chậm quá rồi.”
Tên nội ứng cuối cùng ngã rầm xuống đất.
“Chỉ còn lại Lam Nhược thôi.” Hắn ta thong dong nhắc nhở ta.
Máu trong người ta lập tức đông cứng.
Ta nắm chặt tay hắn ta: “Ta sẽ dâng thân mình cho ngài, Giang Duật Ngôn, ngay bây giờ.”
Hắn ta cười nhạo: “Được thôi, vậy thì cởi đi.”
Dưới ánh mắt của bao người.
Lam Nhược đang bị bịt miệng, rưng rưng nước mắt mà liều mạng lắc đầu với ta.
“Hay lắm, tình chủ tớ thật sâu đậm.” Hắn ta cười khẩy, muốn rút tay ra, “Nàng cứ thử chậm thêm chút nữa xem.”
Ta dồn hết sức lực giữ chặt tay hắn ta: “Giang Duật Ngôn, ta cởi.”
Ta giật phăng tấm lụa mỏng giấu dưới áo choàng.
Vô số ánh mắt thèm thuồng vây quanh.
Chỉ còn lại chiếc áo choàng che thân.
Ta nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi: “Giang Duật Ngôn, trong lòng ngài, ta vĩnh viễn chỉ là một kỹ nữ hạ tiện chốn lầu xanh.”
Tay ta dừng lại trên dây buộc của áo choàng, rồi nhẹ nhàng kéo một cái.
Cảnh tượng Giang Duật Ngôn chuộc ta ở lầu xanh chợt hiện ra.
Đêm đầu tiên, ta nhảy múa trên đài cao, có gã phú hộ biến thái dùng vàng ném vào ta: “Cởi đi, cởi một món, một trăm lượng.”
Ta đứng giữa ánh đèn rực rỡ, ngừng điệu múa, ngơ ngác nhìn quanh.
Vô số cặp mắt thèm thuồng.
Tú bà dưới đài không ngừng thúc giục: “Kỷ Vân Phù, cởi đi, có nghe thấy không.”
Những ánh mắt tựa như dao, đang lăng trì ta.
Tay ta run rẩy, cởi chiếc cúc áo đầu tiên.
Nhưng đúng lúc ấy, có người từ trên lầu cao ném xuống vạn lượng ngân phiếu.
“Nàng ấy là của ta, không được cởi!”
Người từng bảo ta không được cởi, giờ đây lại ra lệnh cho ta phải cởi.
Cứu rỗi và hủy diệt, Giang Duật Ngôn đã sắm cả hai vai trong cuộc đời ta.
Áo choàng trượt xuống.
Dường như có vô số ánh mắt đang lăng nhục ta.
Ta run rẩy không ngừng, cảm giác tuyệt vọng bóp nghẹt lấy cổ họng.
Kỷ Vân Phù, dù rời khỏi lầu xanh bao lâu, vẫn chỉ là đồ chơi của nam nhân.
......
Đột nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, ta bị kéo vào áo choàng lạnh lẽo của hắn ta.
Có lẽ là lương tâm của Giang Duật Ngôn bất chợt quay về trong giây lát.
“Ai không muốn chết thì quay mặt đi, cút hết cho ta.”
Tiếng bước chân hoảng loạn, thang gỗ như sắp sập.
Ánh sáng trong tháp tối dần, chỉ còn lại ta và Giang Duật Ngôn.
Ta ngửi thấy mùi hương nữ nhân trên người hắn ta, một cảm giác sợ hãi lan ra.
Hắn ta đưa tay giật phăng lớp áo đạo mạo trên người, chẳng mấy chốc, những dấu vết chi chít trên cơ thể hắn ta lộ ra không sót thứ gì.
Đôi mắt phượng của hắn ta trông cực kỳ đáng sợ.
“Nhờ ơn nàng ban tặng cả đấy, bẩn thỉu lắm phải không?”
Ngọn lửa giận trong người hắn ta bùng cháy dữ dội.
Ta sợ hãi lùi về phía sau.
Hắn ta thô bạo kéo chân ta lại: “Trốn cái gì, chúng ta đều bẩn cả rồi, không phải vừa hay sao?”
Ta lắc đầu, cổ họng nghẹn ngào: “Giang Duật Ngôn, ngài tha cho ta lần này đi. Chúng ta sắp thành hôn rồi, hãy tôn trọng ta lần cuối, chúng ta vẫn còn cơ hội mà.”
Hắn ta cười: “Tôn trọng? Lúc ta sẵn lòng cho nàng thì nàng không biết trân trọng. Bây giờ? Quá muộn rồi.”
“Nếu hôm nay ngài làm vậy, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho ngài.”
“Không quan trọng.” Hắn ta tỏ thái độ cứng rắn: “Ta chỉ cần nàng trở thành người của ta là đủ rồi.”
......
Cửa sổ lưu ly vỡ tan, chuông gió dưới mái tháp vang lên tiếng nỉ non ai oán trong cơn tuyết lớn.
Ta cắn môi đến bật máu, bụng dưới quặn đau: “Giang Duật Ngôn, đau... tha cho ta.”
Trước mắt dần tối sầm, dường như có dòng chất lỏng ấm nóng nào đó chảy xuống từ giữa hai đùi.
Trong tầm nhìn mờ ảo, sắc mặt Giang Duật Ngôn trở nên trắng bệch: “Kỷ Vân Phù, nàng lại giở trò gì nữa...” Thế giới chợt xa chợt gần, đang vỡ vụn, đang sụp đổ. Hắn ta hoảng hốt nói: “Ta không chạm vào nàng nữa là được chứ gì, nàng đừng...”
Tia sáng cuối cùng hoàn toàn vụt tắt.
29.
Mọi đau khổ rồi sẽ qua.
Ta vẫn còn sống, chỉ là khi tỉnh lại, Giang Duật Ngôn đang cầm một con dao găm, nhẹ nhàng lướt trên bụng ta.
Ta nín thở.
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ của hắn ta, “Nàng có thai rồi.”
Cứ cách một khoảng thời gian, số phận lại khiến thế giới của ta sụp đổ một lần.
Ta nhìn chằm chằm con dao găm trong tay Giang Duật Ngôn, tim treo lơ lửng, “Ngài muốn thế nào?”
Hắn ta nhìn ta: “Vậy còn nàng, nàng muốn xử lý thế nào?”
Ta biết mình nên bỏ đứa bé đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng ta không nỡ, đây là sinh linh bé bỏng được tạo ra trong tình yêu nồng cháy, giữa ánh xuân rực rỡ, giữa sân đầy hoa lê... Nó là kết tinh của tình yêu, nó thuộc về ta, có nó rồi, ta sẽ không còn cô độc trên cõi đời này nữa. Sẽ có một sinh mệnh mới, cùng chung dòng máu với ta, ta không muốn nó lặng lẽ biến mất.
Thật tội lỗi, cũng thật ích kỷ, nhưng… ta muốn tùy hứng một lần.
Ta thật sự đã mệt lắm rồi, ta nhắm mắt lại, buông xuôi: “Nếu ngài muốn giết nó, vậy thì giết luôn cả ta đi.”
“Nếu ta nhận nó thì sao?”
Ta mở mắt ra: “Ý ngài là sao?”
Giang Duật Ngôn lạnh lùng nói: “Kỷ Vân Phù, năm xưa ta đẩy nàng cho tên đạo tặc hái hoa. Trong chùa Đại Chiêu nàng lại đẩy ta cho Ninh Chiêu Chiêu, coi như chúng ta hòa nhau. Ta vẫn muốn cưới nàng, mà đứa con hoang của nàng cũng cần một người cha danh chính ngôn thuận.”
Xem ra hắn ta đã bình tĩnh lại, không còn phát điên nữa.
“Nó không cần cha.”
Giang Duật Ngôn nghịch con dao găm trong tay: “Vậy còn Lam Nhược thì sao, nàng không quan tâm đến nàng ta nữa à?”
Ta cười yếu ớt: “Ngài xem, Giang Duật Ngôn, đến cuối cùng vẫn chỉ là ép buộc. Hà tất phải khoác lên chiếc áo thâm tình giả dối?”
Giang Duật Ngôn cũng chẳng buồn giả vờ nữa: “Hoặc là yên phận gả cho ta, hoặc là trơ mắt nhìn Lam Nhược chết.”
“Ta muốn biết, rốt cuộc ta đã sai ở đâu?”
“Bởi vì người bị nhốt trong tháp Phật vốn không phải Lệ Trì. Hắn đeo mặt nạ da người, nếu không tiếp xúc gần, nàng không thể nhận ra. Ngay khi các nàng lấy lệnh bài của ta chuyển con tin đi, mọi chuyện đã bại lộ.”
“... Ngài đúng là bỉ ổi.”
Giang Duật Ngôn thản nhiên đáp: “Ta chỉ muốn nàng đừng quậy nữa, ngoan ngoãn làm tân nương của ta. Sớm biết Lam Nhược có tác dụng khống chế nàng, ta đã không cần tốn nhiều công sức đến thế.”
“...Rốt cuộc hắn đang ở đâu?”
Giang Duật Ngôn lắc đầu: “Không biết, hắn mất tích rồi.”
“Còn Ninh Chiêu Chiêu thì sao? Ngươi xử lý nàng ta thế nào?”
Giang Duật Ngôn nheo mắt: “Rốt cuộc nàng có thù oán gì với nàng ta, mà lại hại nàng ta đến mức này?”
“Năm xưa là do nàng ta thuê đám người đạo tặc giết ta, lúc ta cầu cứu, cũng là nàng ta dẫn dụ các ngươi bắn tên vào ta. Nàng ta đã hại ta, thì đừng mong ta có lòng thương hại.”
Sắc mặt Giang Duật Ngôn hơi thay đổi: “Tại sao trước đây không nói cho ta biết?”
Ta nhìn hắn ta: “Giang Duật Ngôn, ta đã sớm thất vọng về ngài rồi. Ta không trông mong ngài có thể chống lưng cho ta. Vậy nên, ngài định xử lý nàng ta thế nào?”