Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Duật Ngôn quay mặt đi, không nhìn ta. Có lẽ là không dám nhìn: “Cha nàng ta có ơn cứu mạng với ta, ta nợ nàng ta, không thể giết được. Ta chỉ có thể đuổi nàng ta ra khỏi Giang phủ. Rời khỏi Giang phủ, cuộc sống của nàng ta sẽ không dễ chịu.”
Đúng như ta nghĩ, thế nhưng ta đã không có chút cảm xúc nào.
“Ta mệt rồi, ngài ra ngoài đi.”
Giang Duật Ngôn đứng dậy, đi đến cửa, quay lưng về phía ta, giọng nói trầm thấp, “Chuyện ở chùa Đại Chiêu hôm đó, là do ta tức điên, sau này sẽ không như vậy nữa. Sau khi chúng ta thành hôn, ta sẽ học cách đặt nàng lên vị trí hàng đầu.”
Ta cười lạnh: “Không cần, Giang Duật Ngôn, ngài không cần phải dùng kế sách mềm dẻo gì nữa đâu, vì Lam Nhược, ta sẽ gả cho ngài. Nhưng cả hai chúng ta đều hiểu rõ, chúng ta vĩnh viễn không thể trở thành một đôi phu thê ân ái được.”
30.
Tân nương trong gương mày liễu mặt hoa, son đỏ thẫm điểm tô cho gương mặt trắng lạnh như tuyết, gượng gạo ra vẻ vui mừng.
Nam nhân ôm ta từ phía sau: “Kỷ Vân Phù, ngày đại hỷ, cười một cái xem nào.”
Nhưng môi ta không nhếch lên nổi.
Hắn ta lạnh giọng cảnh cáo: “Quên rồi sao, mạng của Lam Nhược, mạng của đứa bé này, đều nằm trong một ý niệm của nàng.”
Ta kéo khóe miệng: “Như vậy được chưa?” Nữ nhân trong gương cười giả tạo, trông rất hạnh phúc.
“Rất tốt, cứ cười thế đi.”
Giờ lành đã đến, tiếng pháo nổ vang. Có người dìu ta vào hỉ đường, nến đỏ rực rỡ, hỉ nương cao giọng.
“Nhất bái cao đường.” Trên mặt Giang lão phu nhân không có một chút vui vẻ nào.
“Nhị bái thiên địa.” Tuyết rơi khiến đất trời một màu trắng xóa, chẳng có chút hỉ khí.
“Phu thê...”
Đột nhiên, hai chữ cuối bị mũi tên cắt ngang, kẹt trong cổ họng hỉ nương.
“Rầm” một tiếng, cửa lớn bị đạp đổ, một cơn bão không thể cản phá ập vào.
Trong nháy mắt, một đội quân đằng đằng sát khí nhanh chóng bao vây phủ đệ đang rộn ràng hỉ sự.
Người dẫn đầu bước ra từ trong bóng đêm, đôi mắt hung tợn xuyên qua gió tuyết, ánh mắt như lửa thiêu đốt nhìn ta chằm chằm.
“Phù Nhi, qua đây.”
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của nam nhân mang theo sự uy nghiêm bẩm sinh của đế vương, khiến người ta bất giác phải quy phục.
Ta có chút hoảng hốt.
Giang Duật Ngôn cười lạnh bên tai ta: “Nàng cứ thử xem.”
Tim ta thắt lại, Lam Nhược, đứa bé... còn cả, ánh mắt của mọi người trong hỉ đường.
Ta nhìn về phía nam nhân trong gió tuyết.
Ánh sáng và bóng tối như lưỡi dao, tạc nên đường nét lạnh lùng cứng rắn. Ánh mắt nam nhân lạnh giá, trên người hắn tỏa ra một luồng sát khí, xương mày, má trái, mu bàn tay cầm nỏ, đều có những vết máu hằn lên dữ tợn.
Hắn vừa bước ra từ một cuộc tàn sát.
Nam nhân trước mắt đã không còn là chàng thiếu niên năm xưa.
Dưới lớp áo choàng, là huyền y thêu chỉ đỏ thẫm, rồng vàng uốn lượn trên vai rộng, đôi mắt lạnh lùng ngẩng cao đầu nhìn xuống chúng sinh.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong cuộc tàn sát đó, hắn đã thắng.
Hắn đã là một thiên tử với tiền đồ xán lạn.
Chỉ cần ta bước về phía hắn một bước, với danh nghĩa Phù Nhi, vị thiên tử này sẽ phải cùng ta chịu vạn người phỉ báng trong sử sách, để lại tiếng xấu muôn đời.
Cuối cùng ta cũng tỉnh táo lại từ trong ý thức hỗn loạn: “Ngài nhận nhầm người rồi.”
Ánh tuyết lập lòe, đường nét của hắn bị ánh sáng và bóng tối giao thoa cắt xẻ.
“Ta có thể nhận nhầm cả nữ nhân của mình sao?”
Mọi người xôn xao.
Sắc mặt ta trắng bệch, hắn lại dám làm điều trái với luân thường đạo lý như vậy.
Sắc mặt Giang Duật Ngôn âm trầm: “Đây là thê tử đã qua cửa của ta, không phải nữ nhân của ngươi.”
Lệ Trì sa sầm, giơ cây nỏ trong tay lên, điều chỉnh phương hướng. Mắt phượng hơi nheo lại, nhắm thẳng vào yết hầu của Giang Duật Ngôn.
“Cữu cữu, cơm có thể ăn bậy, nhưng thê tử thì không thể nhận bừa. Nếu không,” Hắn khinh miệt cười, “Sẽ chết người đấy.”
Sắc mặt Giang Duật Ngôn thay đổi, nhưng vẫn tỏ ra không sợ hãi: “Thế sao ngươi không hỏi nàng xem, xem nàng là cháu dâu của ta, hay là cữu mẫu của ngươi?”
Lệ Trì nhìn về phía ta, ánh mắt dâng trào con sóng ngầm, tựa như buổi chiều xuân kề cận bên tóc mai. Hắn nhẹ giọng dỗ dành: “Chúng ta yêu nhau, đúng không? Phù Nhi.”
Yêu nhau ư?
Chỉ dựa vào tình yêu, mà có thể lấp được núi non biển cả sao?
Yêu nhau ư?
Vị đế vương trẻ tuổi có lẽ không phân biệt được sự quyến luyến và tình yêu. Ta chỉ tình cờ xuất hiện trong những năm tháng thiếu niên cô đơn bất lực của hắn, hắn đương nhiên cho rằng ta là cả thế giới.
Yêu nhau ư?
Có lẽ người hắn yêu là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, ta sẽ già đi trước hắn, liệu hắn có còn yêu dung nhan già nua của ta không?
Hắn gần trong gang tấc, nhưng giữa chúng ta là ngàn vạn dãy núi ngăn trở.
“Xin lỗi, ta không quen ngài.” Ta là trưởng bối, sai lầm này phải do ta dập tắt.
Đôi mày hiện lên vẻ âm u, hắn siết chặt quai hàm, dùng ánh mắt xa lạ nhìn ta.
“Nghe thấy chưa? Nàng ấy không quen ngươi.”
Lệ Trì im lặng chìm trong bóng tối một lúc lâu, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Nhưng sau đó, hắn lại nhếch môi, ra vẻ như không có chuyện gì, bóp cò nỏ, “Vậy thì cháu trai chỉ đành cưỡng đoạt cữu mẫu thôi.”
Giang Duật Ngôn cười lạnh: “Ngươi không sợ bị ngàn người chỉ trích sao?”
“Sợ ư? Kẻ nên sợ hãi phải là những kẻ chỉ trích ta.”
Hoàn toàn là điệu bộ của một bạo quân mê muội vì sắc đẹp.
“Cữu cữu còn không buông tay, vậy thì đừng trách cháu trai này máu lạnh vô tình.”
Bầu không khí căng thẳng nguy hiểm lập tức khiến ta tỉnh táo.
Lam Nhược vẫn còn trong tay Giang Duật Ngôn, nếu Giang Duật Ngôn xảy ra chuyện, ta biết đi đâu tìm Lam Nhược?
Ta lập tức lên tiếng ngăn cản Lệ Trì: “A Trì, con không được động đến hắn ta.”
Hắn nheo mắt, không thể tin được nhìn ta: “Nàng cầu xin cho hắn?” Hắn mỉa mai cười một tiếng: “Vậy thì ta càng phải giết chết hắn.”
Ta nín thở. Mũi tên trên nỏ đã sẵn sàng.
Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói già nua vang lên, phá vỡ thế cục bế tắc.
“Vậy thì cháu giết ta trước đi.”
Là Giang lão phu nhân.
Bà run rẩy đứng dậy từ chiếc ghế gỗ lim, chống gậy bước tới chất vấn Lệ Trì, “Cháu muốn tự tay bắn chết cữu cữu của mình sao?”
“Ngoại tổ.” Lệ Trì lười biếng nhướng mắt, bộ dạng bất cần: “Người đừng xen vào.”
Giang lão phu nhân đứng trước mặt Giang Duật Ngôn, chắn mũi tên của Lệ Trì.
“Cháu muốn giết nó cũng được, cứ bước qua xác ta trước đã.”
“Ngoại tổ, người biết ta sẽ không làm vậy mà.”
“Vậy thì cất nỏ đi.”
Lệ Trì ngoan ngoãn đáp: “Vậy người hãy để ta đưa nàng ấy đi.”
Giang lão phu nhân quay người lại, nhìn ta, giọng điệu giận dữ, gần như sụp đổ, “Đi theo nó đi.”
Giang Duật Ngôn nắm chặt cổ tay ta: “Mẫu thân, ta sẽ không để nàng ấy đi.”
“A Ngôn, con đã thua rồi, hà tất phải cưỡng cầu?”
Sắc mặt Giang Duật Ngôn lạnh lẽo u ám, hắn ta nhìn ta: “Nàng đã đồng ý làm thê tử của ta rồi, không phải sao?”
Hắn ta nói thêm một câu: “Nàng chỉ cần bước một bước, Lam Nhược sẽ không sống nổi.”
“Vì Lam Nhược, ta sẽ...”
Giang lão phu nhân lạnh lùng ngắt lời ta: “Ta đã cho người thả Lam Nhược ra rồi.”
Giang Duật Ngôn tức giận: “Mẫu thân!”
“Con có giỏi thì giết ta luôn đi.”