Nuôi Con Thành Họa - Chương 24 - Hoàn

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Khi ta từ Nghị Chính Các ra ngoài, đã đụng mặt Giang Duật Ngôn, không, phải nói là, hắn ta đã đợi ở đó rất lâu.

 

"Kỷ Vân Phù." Hắn ta gọi ta lại.

 

Giang Duật Ngôn và Lệ Trì vẫn luôn không ưa nhau, cho đến khi Giang lão phu nhân lâm chung, bắt hai người họ thề phải đình chiến, cuối cùng máu mủ ruột rà, hai nam nhân ngang ngược này cuối cùng cũng tuân theo tâm nguyện của người già, ngừng chiến. Ít nhất là bề ngoài là ngừng chiến. Cho nên tính ra, ta phải theo Lệ Trì gọi Giang Duật Ngôn một tiếng cữu cữu.

 

"Cữu cữu, ngài nên gọi ta là Hoàng hậu nương nương mới đúng."

 

Sắc mặt Giang Duật Ngôn khó coi: "Đừng gọi ta là cữu cữu."

 

Ta làm như không nghe thấy: "Cữu cữu gọi bổn cung có việc gì?"

 

Hắn ta có chút nghiến răng nghiến lợi.

 

"Nghe nói nàng đang tìm Thái phó cho Thái tử?"

 

Thái tử chính là Cục Bột, năm đó Lệ Trì tùy tiện bịa một câu chuyện cho qua.

 

"Đúng vậy, cữu cữu có ý kiến gì sao?"

 

Giang Duật Ngôn che miệng ho nhẹ: "Ta có thể dạy nó."

 

Ta nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn ta, trong lòng bắt đầu tính toán, tuy nhân phẩm Giang Duật Ngôn không tốt lắm, nhưng học vấn của hắn ta trong đám quan lại đúng là đứng đầu, nếu không cũng không thể làm đến chức Thừa tướng.

 

Ta do dự một lúc lâu: "Bổn cung về suy nghĩ đã."

 

Kết quả, chưa đợi ta suy nghĩ xong, Thái hậu đã sắp xếp xong xuôi...

 

Khi ta cố gắng thuyết phục bà ấy rằng có lẽ Giang Duật Ngôn không phù hợp lắm, bà ấy chỉ nói nhẹ nhàng vài câu rồi đuổi ta đi.

 

"Ai gia đương nhiên phải sắp xếp cho Thái tử của ta một tiên sinh (thầy) có học vấn uyên bác nhất rồi."

 

"Chẳng lẽ Hoàng hậu và Thừa tướng có thù cũ gì sao?"

 

Ta không nói được lời nào.

 

Lệ Trì phản đối kịch liệt.

 

Nhưng hắn lật xem lý lịch của tất cả các quan, chọn một nhóm đại thần đến giảng thử. Sau một vòng nghe thử, thôi bỏ đi, đành phải để Thanh Xuyên mỗi ngày theo ta đưa Cục Bột đi học, mặc dù chỉ có vài bước đường...

 

Giang Duật Ngôn cứ thế trở thành tiên sinh của Cục Bột.

 

Rồi cứ cách vài ngày, sau khi Cục Bột tan học, đều tiện tay mang về một khay bánh đào cho ta ăn, nói thật là, ăn khá nghiện.

 

Có một ngày, Cục Bột cứ quấn lấy ta bắt ta đọc đi đọc lại bài thơ mà nó học được hôm đó.

 

“Núi có cây, cây có cành, lòng ta thương nàng, nàng lại chẳng hay...”

 

Nghe đến mức tai ta sắp mọc kén, chỉ muốn yên tĩnh một chút.

 

"Con trai giỏi quá! Ta nghe rồi, hay là con đi đọc cho Lam di nghe đi?"

 

"Không được, tiên sinh nói chỉ được đọc cho mẫu thân nghe thôi."

 

Giang Duật Ngôn quá âm hiểm, đổi cách này để hành hạ ta.

 

......

 

41.

 

Trên bàn án chất đầy những tấu chương lộn xộn.

 

Ta cắn môi, đẩy nam nhân phía sau ra.

 

"Phù Nhi, đừng hành hạ môi của nàng nữa, sắp cắn nát rồi."

 

Ta liếm vết thương, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Ai gây ra họa, trong lòng không tự biết sao?”

 

Hắn cười khẽ, như không có chuyện gì xảy ra, cầm lên một quyển tấu chương mà ta đã phê: "Phù Nhi của chúng ta ngày càng ra dáng rồi."

 

Giống như lời hắn nói lúc đầu, nếu sợ hắn thay lòng, sẽ giao quyền lực cho ta.

 

Thật ra ta không hề muốn, nhưng hắn ngày nào cũng ép ta cùng hắn lên triều, phê duyệt tấu chương...

 

Nói mỹ miều là, cho ta sự đảm bảo.

 

Nhưng ta luôn cảm thấy, có gì đó không đúng.

 

Cứ như vậy, từ sáng đến tối, ta và hắn không rời nhau nửa bước.

 

Mỗi lần ta phản đối, hắn đều hùng hồn nói: "Phù Nhi, đừng tin nam nhân, hãy tin vào quyền lực."

 

"......Chàng chỉ là bắt ta giúp chàng làm việc, rồi chàng ngồi đó hưởng thành quả."

 

Hắn vuốt thẳng tua rua vướng trên tai ta.

 

"Ừm...... trẫm cũng rất bận."

 

Ta bất bình: "Chàng bận gì?"

 

Hắn áp sát từ phía sau, giọng nói trầm thấp quyến rũ.

 

"Bận làm nam nhân đứng sau lưng nàng."

 

......

 

Trên trời, dải ngân hà và pháo hoa cùng bừng sáng, dưới đất đom đóm lúc ẩn lúc hiện.

 

Con mèo bên giường đã ngủ say, hắn cứ thế ôm ta, lười biếng chải tóc cho ta, nghe ta nói chuyện trên trời dưới đất.

 

Không biết nói đến chuyện gì, ta hỏi hắn: "Bắt đầu từ khi nào?"

 

Từ khi nào, tình yêu ngang trái nảy mầm.

 

"Ừm? Không chắc lắm."

 

Giọng hắn lười biếng, giữa những lời nói chuyện phiếm, có một cảm giác thư thái thấm vào lòng người.

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn vươn vai, yết hầu chậm rãi chuyển động, sau đó hắn chìm vào hồi ức mơ hồ.

 

"Lần đầu ra chiến trường, khi các tướng sĩ nghỉ ngơi, họ nói chuyện về nữ nhân." Hắn cúi đầu nhìn ta, cười cười: "Đêm đó, ta đã mơ thấy nàng."

 

Dải ngân hà đổ xuống đáy mắt hắn, ánh sao lấp lánh.

 

"Từ đó về sau, đêm nào cũng mơ thấy nàng. Giữa núi sông hoang dã, mỗi đêm, nàng đều theo ánh trăng, cùng nhau chui vào giấc mơ của ta, quyến rũ ta."

 

"Sau khi về cung, gặp lại nàng, liền không kìm được nữa." Hắn vuốt ve má ta: "Không nhịn được, cũng không muốn nhịn. Chỉ có thể âm thầm quyến rũ nàng, đem căn bệnh dịch mà ta mắc phải, lây sang cho nàng."

 

Giọng hắn thật sự có sức ru ngủ, ta có chút buồn ngủ, mơ màng đáp lại.

 

"Ừm, ta bị lây rồi, cả đời này không khỏi được nữa rồi."

 

Một nụ hôn nhẹ như cánh hoa khẽ rơi xuống trán, dịu dàng mà khiến tim ta run rẩy.

 

Nam nhân cười cưng chiều, giọng điệu ngọt ngào đến chết người: "Nhìn nàng buồn ngủ thế kia, ngủ đi, có ta ở đây."

 

Cơn buồn ngủ hoàn toàn ập đến.

 

Từ đó chìm vào một giấc mộng ngân hà, trong mơ có một chàng thiếu niên cầm kiếm bảo vệ cả dải ngân hà lãng mạn và một kẻ tầm thường, dung tục là ta.

 

- Hết -

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo