Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật đáng sợ, ta cảm thấy trước mặt vị đế vương trẻ tuổi này, đầu óc của mình cứ như vứt cho chó ăn hết rồi.
Đến khi hoàn hồn, ta lại bị hắn bắt nạt.
"Chàng......" Sự phản kháng yếu ớt chìm nghỉm trong nụ hôn của hắn.
Áo choàng của hắn luôn chỉnh tề, ta nhất thời bất bình, nhân lúc hắn không để ý, kéo mạnh một cái.
Những vết sẹo ngang dọc hằn trên ngực hắn.
Ta sững sờ, hỏi: "Đây là gì?"
Hắn im lặng, sự uy nghiêm của đế vương trong khoảnh khắc này tan biến.
"Lệ Trì, nói đi."
Hắn cúi mắt: "Nàng không thể mong ta dửng dưng trước cái chết của nàng được, đúng không?"
"Vậy nên chàng tự làm mình bị thương?"
"Chàng điên rồi phải không?"
Hắn cụp mắt không đáp.
Mỗi một vết sẹo đều khắc rất sâu, trông mà kinh hãi, vết cũ vết mới đan xen.
Chả trách, đêm đó dù có động tình đến đâu, hắn vẫn khoác chiếc áo này trên người.
Ta đẩy hắn ra: "Chàng làm ta quá thất vọng, ta cứ nghĩ chàng phân biệt được việc gì nên làm, việc gì không nên làm."
Hắn nắm lấy tay ta: "Phù Nhi."
"Khi ta nhớ nàng đến không chịu nổi, mới làm như vậy."
Ta lắc đầu: "Buông tay."
"Sau này sẽ không như vậy nữa."
"Phù Nhi, khi nàng không ở đây, ta đã rất cố gắng để sống rồi."
Nước mắt cứ thế lăn dài trong khoảnh khắc này.
"A Trì, một người không tự yêu lấy mình, thì sao có thể yêu người khác?"
"Ta biết."
"Nhưng nàng không ở đây, ta không muốn yêu ai khác, cũng không muốn yêu chính mình. Làm gì cũng thấy vô vị, ta chỉ muốn chết quách cho xong, nhưng lại sợ xuống suối vàng, nàng sẽ giận ta đến mức không thèm để ý đến ta nữa. Ta chỉ có thể dùng cách này để dung hòa. Phù Nhi, tha thứ cho ta."
"Người nên tha thứ cho chàng không phải là ta, mà là chính bản thân chàng. Tình yêu tự ngược đãi như vậy, là vô trách nhiệm với chính mình."
"Ta biết. Vậy thì nàng hãy ở lại bên cạnh ta, dạy dỗ ta cho tốt. Dạy ta cách yêu bản thân, cách yêu người khác, cách sống một cuộc đời tốt đẹp."
Ta lau nước mắt, nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo chói mắt đó: "Có đau không?"
"Khi nàng không ở đây thì không có cảm giác gì.” Hắn cẩn thận nắm lấy đầu ngón tay ta: "Nhưng nàng vuốt ve như thế này..."
Giọng hắn ấm ức: "Đặc biệt đau."
Tên khốn này, thật biết cách lừa ta rơi lệ, lừa ta ở lại.
Vậy nên ta đã sai, đúng không?
Bị người đời chửi rủa, để lại tiếng xấu muôn đời, hồng nhan dễ già. Ta đã lo lắng quá nhiều thứ, nhưng ta chưa từng nghĩ rằng, trong lòng vị đế vương trẻ tuổi trước mắt này lại có một đứa trẻ nhợt nhạt và u uất, đứa trẻ đó, nó rất yếu đuối, rất sợ bóng tối. Ta đã một tay đưa nó ra khỏi bóng tối, đợi nó thích nghi với ánh sáng, rồi lại trở tay đẩy nó về lại bóng tối, nó sẽ hoang mang, sẽ đau khổ, sẽ phát điên.
Hóa ra ta đã sai một cách trầm trọng.
Ta cay đắng hôn lên vết sẹo trên ngực hắn, thề với hắn.
"A Trì, xin lỗi, sau này ta sẽ không bỏ rơi chàng nữa."
"Ta và Cục Bột sẽ cùng nhau yêu thương chàng."
Hắn nghi hoặc nhíu mày: "Cục Bột?"
"Ừm, con của chàng đó."
Hắn im lặng rất lâu, rồi gọi ta một tiếng.
"Phù Nhi."
"Ừm?"
"Nàng có biết bây giờ ta muốn làm gì không?"
"Làm gì?"
"Hành, hạ, chết, nữ, nhân, khốn, kiếp, nhà, nàng."
Được rồi, đứa trẻ u uất đó đã biến mất.
Vị đế vương dày vò người khác lại xuất hiện.
Lại là một đêm xui xẻo.
39.
Bóng hoa trước cửa sổ lay động, tiếng bước chân chói tai vang lên, lọt vào tai là giọng nói non nớt, mềm mại.
"Mẫu hậu vẫn chưa ngủ dậy sao?"
Ta đang tựa vào cửa sổ, nam nhân ôm ta từ phía sau, ta lúng túng đưa tay ra, quay lại, bịt miệng hắn, thầm cầu xin: "Đừng lên tiếng."
Đôi mắt phượng của hắn sâu hơn: "Vậy thì tối nay ở bên ta."
"Không được."
"Ồ."
Cánh tay hắn đột nhiên siết chặt, bất ngờ trêu chọc ta.
Ta không phòng bị, thốt ra một tiếng từ cổ họng.
"Mẫu hậu? Ta nghe thấy tiếng của người rồi." Giọng nói non nớt đầy bối rối từ từ hành hạ màng nhĩ ta.
Ta sắp phát điên mất thôi.
Nam nhân còn hứng thú thì thầm bên tai ta: "Cầu xin ta đi."
Cảm giác như bị đẩy lên ngọn lửa, từng tấc da thịt đều bỏng rát.
Ta chỉ mong mọi chuyện nhanh chóng lắng xuống.
"Cầu xin chàng."
Nhưng hắn vẫn không buông tha: "Tối nay ở bên ta."
"Buổi tối Cục Bột không thể không có ta."
"Ta cũng không thể."
"Chàng đừng quá đáng."
Nam nhân đe dọa ta: "Vậy nàng chưa biết thế nào là quá đáng hơn đâu..."
Ta lập tức giữ tay hắn lại: "Được."
Nam nhân cuối cùng cũng buông ta ra, ta trốn sau tấm bình phong để chỉnh lại tóc tai váy áo. Hắn đi đến bên cửa sổ, một tay vuốt ve con mèo, một tay xoa đầu Cục Bột.
"Lúc trẫm ba tuổi đã không cần suốt ngày tìm mẫu thân rồi, con không thấy nên tự kiểm điểm lại mình sao?"
Cục Bột không chút nể nang phản bác hắn: "Người lớn thế này rồi mà còn suốt ngày tìm mẫu hậu, người mới nên tự kiểm điểm đó."
Nam nhân bên cửa sổ nhấc đứa bé lên, đặt lên vai, nghiêm nghị nói: "Trẫm là thiên tử, vốn dĩ có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Con muốn so sánh với trẫm, đợi đến khi con kế thừa hoàng vị rồi hãy nói."
"Lệ Trì, chàng im miệng cho ta."
Có ai dạy con như thế không?
40.
Ai mà ngờ được, vị đế vương trẻ tuổi lại hoang đường đến mức giấu một nữ nhân trong Nghị Chính Các chứ? Lại còn giấu dưới gầm bàn.
Hắn thật sự muốn đóng chắc tội danh hồng nhan họa thủy cho ta.
Hắn hơi ngửa người ra sau, yết hầu gợi cảm từ từ chuyển động: "Chuyện này cứ làm theo lời cữu cữu đi."
Đôi mắt diễm lệ của nam nhân cụp xuống, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Ta nghiến răng, cúi cổ, hung hăng vò chiếc khăn lụa.
Nam nhân này quá đáng sợ, vừa trêu chọc ta, vừa bình tĩnh bàn quốc sự với Giang Duật Ngôn.
Sao hắn làm được vậy nhỉ?
Ngay lúc ta đang ngẩn người, cổ lại thấy ngứa ngáy, tim ta đập thình thịch.
Nhìn xem, nam nhân lại đang làm loạn.
Ta cắn môi, trừng mắt nhìn hắn từ dưới gầm bàn.
Hắn dựng một quyển tấu chương lên, vừa vặn che khuất tầm mắt của Giang Duật Ngôn.
"Vẫn chưa tan?" Ánh mắt hắn rơi xuống cổ ta, dùng khẩu hình hỏi.
Mặt ta nóng bừng, tai đỏ ửng, cắn môi, hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn.
"Thật là mẫn cảm."
Bất thình lình, đầu ngón tay hắn ấn mạnh một cái.
"Ưm..."
"Bệ hạ?" Giang Duật Ngôn nghi ngờ hỏi: "Tiếng gì vậy?"
Ta chết lặng bịt miệng mình lại.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài...
Ta cầu xin níu lấy vạt áo hắn.
Ý cười trong mắt hắn càng đậm: "Tối nay vẫn ở bên ta."
Bỉ ổi. Ngày nào cũng tranh giành với một đứa trẻ, ta thua hắn rồi.
Thấy ta không nói gì, hắn nhướng mày, hắng giọng: "Ồ, không có gì, chỉ là giấu..."
Ta vội vàng kéo hắn, ra khẩu hình: "Ta đồng ý với chàng."
"Giấu một con mèo, con vật nhỏ này, bám người lắm, một khắc cũng không rời."
Ta vừa tức vừa xấu hổ, cứ tưởng chuyện đã qua, kết quả, bên cửa sổ vang lên tiếng phản bác của Nhan Nhan: "Meo."
Ai cũng biết, thiên tử chỉ nuôi một con mèo, mà con mèo đó lúc này đang đi dạo bên cửa sổ.
Vậy nên, thứ giấu dưới gầm bàn... lời nói dối bị vạch trần.
Giang Duật Ngôn lạnh giọng: "Bệ hạ vẫn nên chú ý tiết chế."
Một cảm giác xấu hổ lan tỏa, ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Lệ Trì cười cười: "Cữu cữu chê cười rồi, đôi khi tình cảm khó kìm nén, cũng là điều khó tránh."
Ta xấu hổ đến mức muốn chết đi.
"À đúng rồi, cữu cữu, gần đây ngài vất vả rồi, trẫm đã gửi một nhóm mỹ nhân đến phủ ngài, để an ủi cữu cữu."
"Thần đã có người trong lòng rồi, không phiền bệ hạ bận tâm."
Lệ Trì cười lạnh một tiếng: "Hoa đã có chủ, cữu cữu nên tỉnh táo lại đi."