Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng gõ cửa rồi. Cả người Giang Duật Ngôn cứng đờ. Ta cố tình ôm chặt Giang Duật Ngôn, vẻ mặt quyến rũ: "Đừng quan tâm đến nàng ta."
"Duật Ngôn ca ca, bên ngoài trời mưa rồi, ta không mang ô, có thể vào trú mưa được không?"
Giang Duật Ngôn vội vàng gỡ tay ta ra, nói với người bên ngoài bằng một giọng trầm ổn khiến người ta an tâm: "Vào đi."
Tốt lắm, hắn ta vẫn thiên vị Ninh Chiêu Chiêu như trước. Ta giả vờ lộ ra vẻ mặt thất vọng. Giang Duật Ngôn liếc nhìn ta, muốn nói lại thôi.
Ta nhún vai, vuốt thẳng triều phục bị nhăn cho hắn ta, tỏ vẻ thấu hiểu: "Sao đại nhân còn chưa cưới Chiêu Chiêu cô nương? Có cần bổn cung ban hôn giúp ngài không?"
Giang Duật Ngôn hất tay ta ra, mặt mày sa sầm.
Ninh Chiêu Chiêu vừa bước vào, không khí có phần gượng gạo. Nàng ta sầm mặt, không tình nguyện thỉnh an ta. Ta hiền hòa hàn huyên với nàng ta vài câu, rồi cố tình nhắc đến: "Ninh muội muội đã đến Hoài Châu chơi chưa?"
Giang Duật Ngôn lập tức liếc mắt cảnh cáo ta. Ta giả vờ không thấy: "Đó là quê hương của ta, non xanh nước biếc, vui lắm. Mấy ngày nữa bổn cung sẽ về quê thăm người thân, biểu ca cũng sẽ đi cùng…”
Giọng Ninh Chiêu Chiêu thay đổi: "Duật Ngôn ca ca đi cùng tỷ sao?"
Ta cười tươi: "Biểu ca chưa nói với muội sao?"
"Kỷ Vân Phù." Giang Duật Ngôn không thể nhịn được nữa, gọi tên ta.
Ta che miệng: "À, chuyện này không được nói sao? Ta còn định rủ Ninh muội muội đi cùng cho vui, trên đường đông người sẽ vui hơn."
Ninh Chiêu Chiêu tủi thân nhìn Giang Duật Ngôn, như thể đang tố cáo tại sao hắn ta lại giấu diếm mình. Giang Duật Ngôn tái mặt, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích với Ninh Chiêu Chiêu: "Đường xa, lại phải trèo đèo lội suối, sẽ rất vất vả, Chiêu Chiêu, muội đừng đi theo."
Mắt Ninh Chiêu Chiêu lập tức đỏ hoe: "Duật Ngôn ca ca rất ghét ta sao?"
Giang Duật Ngôn day trán: "Ta không có ý đó."
"Vậy ta muốn đi theo, không được sao?"
Ta vội vàng thêm dầu vào lửa: "Ninh muội muội ở nhà mãi cũng buồn chán, dù sao trên đường có biểu ca ngài trông coi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa, nếu trên đường buồn chán, ta có thể dạy Ninh muội muội thêu túi thơm. Chẳng phải biểu ca thích đồ thêu của ta nhất sao?" Ta cố tình chỉ vào chiếc túi thơm mới trên eo Giang Duật Ngôn: "Đây này, lại xin ta một cái nữa, người không biết còn tưởng Giang phủ lớn như vậy mà không có một thợ thêu nào ra hồn."
Mặt Ninh Chiêu Chiêu trắng bệch, những giọt nước mắt yếu đuối như chuỗi hạt đứt dây, lã chã rơi xuống. Ta nhìn mà cũng thấy thương.
Giang Duật Ngôn hết cách, đành phải thỏa hiệp. "Được rồi, Chiêu Chiêu, muội muốn đi thì đi. Ngày mốt khởi hành, muội về thu dọn đồ đạc trước đi."
Rõ ràng, hắn ta muốn đuổi Ninh Chiêu Chiêu đi để tính sổ với ta.
Ta vội vàng khoác tay Ninh Chiêu Chiêu: "Lâu rồi không gặp Ninh muội muội, ta muốn hàn huyên với muội, chúng ta đi cùng nhau đi. Ta có mang ô."
Giang Duật Ngôn trừng mắt nhìn ta, sắc mặt còn u ám hơn cả bầu trời bên ngoài.
Ta cười quyến rũ: "Biểu ca không cần tiễn."
Kế hoạch thứ hai đã thành công. Xúi giục Ninh Chiêu Chiêu đi cùng chúng ta về Hoài Châu. Trên đường đi, chỉ cần có nàng ta ở đó, với cái tính còn õng ẹo hơn cả ta của nàng ta, Giang Duật Ngôn sẽ không có thời gian quản ta nữa, vậy thì ta sẽ có cơ hội bỏ trốn.
15.
Khởi hành được nửa tháng, đi qua Nguyệt Nha Tuyền, ta hỏi Giang Duật Ngôn: "Bổn cung muốn đi tắm suối nước nóng, được không?"
Hắn ta không thèm để ý đến ta.
Ta xúi giục Ninh Chiêu Chiêu: "Ninh Chiêu Chiêu, muội có mùi chua rồi kìa, biểu ca không nói với muội sao?"
Ninh Chiêu Chiêu bị ta dọa đến thất sắc, vội vàng làm nũng với Giang Duật Ngôn.
"Biểu ca, ta muốn đi tắm suối nước nóng, khó khăn lắm mới đến đây một lần."
Giang Duật Ngôn liếc nhìn ta.
Ta vội vàng chối bay chối biến: "Bổn cung có thể không đi."
Giang Duật Ngôn thật sự đang nhắm vào ta, hắn ta nghiêm nghị nói: "Nương nương kim chi ngọc diệp, cứ nghỉ ngơi trong xe đi."
Rồi quay đầu dẫn Ninh Chiêu Chiêu đến Nguyệt Nha Tuyền.
Đồ khốn.
Nhưng may mà hắn ta thiên vị, nhân lúc hắn ta không có ở đây, ta viện cớ vào rừng huýt sáo một tiếng.
Tên thích khách giả do Lam Nhược mua chuộc trước đó xuất hiện: "Bây giờ ra tay sao?"
Ta vốn định, nhân lúc Giang Duật Ngôn không có ở đây, để thích khách giả vờ bắt cóc ta, các thị vệ chắc chắn sẽ nể nang thân phận nương nương của ta mà không dám manh động, ta sẽ nhân cơ hội bỏ trốn.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài khu rừng vang lên tiếng gọi của Giang Duật Ngôn: "Kỷ Vân Phù."
Mặt ta trắng bệch, đồ khốn này, sao quay lại nhanh thế.
Thời gian ngắn như vậy, Ninh Chiêu Chiêu không thể nào xong được, vậy là Giang Duật Ngôn tự mình quay lại. Tức thật, người này đúng là lúc nào cũng canh chừng ta.
Ta đành bảo thích khách tối nay về nghỉ trước, sau đó tùy cơ ứng biến.
Người đi rồi, Giang Duật Ngôn cũng tìm đến, hắn ta nghi ngờ hỏi ta: "Ngươi ra đây làm gì?"
Ta oán hận nhìn hắn ta: "Trốn ra đây khóc thầm, đại nhân thiên vị quá rồi.”
Giang Duật Ngôn: "... Nói thật đi."
"...Đánh rơi một chiếc khăn tay màu đỏ, ra đây tìm."
Chuyện này là thật, lúc đi tìm thích khách, ta đã tìm rất kỹ dọc đường.
"Rất quý giá sao?"
"Cũng không hẳn, chỉ là lúc trước ra ngoài cung chơi, A Trì mua cho ta ở quán ven đường. Tuy vẫn còn vài cái, nhưng sau này không thể gặp lại hắn nữa, ta muốn giữ lại làm kỷ niệm."
Vẻ mặt Giang Duật Ngôn lạnh tanh: "Mất rồi thì thôi, đừng tìm nữa, về Hoài Châu ta mua cho ngươi, loại nào cũng có."
Giống nhau à? Ta bĩu môi, không nói gì.
"Kỷ Vân Phù." Không biết tại sao, Giang Duật Ngôn có vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi.
"Hửm?"
Hắn ta hắng giọng, vẻ mặt không được tự nhiên: "Hoài Châu cũng có suối nước nóng, phòng tắm riêng, an toàn và riêng tư hơn, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi."
Ta lười biếng đáp qua loa: "Ồ, tuyệt quá, hóa ra biểu ca thương ta đến vậy, đúng là hiếm có."
Hắn ta không vui: "Kỷ Vân Phù, bớt nói móc đi."
Đúng lúc này, một thị vệ hoảng hốt chạy tới.
"Đại nhân, Ninh cô nương xảy ra chuyện rồi."
Vẻ mặt Giang Duật Ngôn hơi thay đổi, hắn ta nhận lấy mẩu giấy trong tay thị vệ, xem xong sắc mặt càng thêm khó coi.
Hắn ta xem xong mẩu giấy liền nhìn ta, vẻ mặt kỳ quái.
Ta bị hắn ta nhìn đến phát sợ.
"Ninh muội muội sao rồi?" Ta ghé sát lại xem mẩu giấy trên tay hắn ta.
Ta vừa nhìn, lòng đã lạnh đi.
Chúng ta đang vi hành, lại gặp phải đám đạo tặc hái hoa, bọn chúng muốn Giang Duật Ngôn dùng ta để đổi lấy Ninh Chiêu Chiêu.
Ta lặng lẽ lùi về sau, tránh xa Giang Duật Ngôn.
Nhưng Giang Duật Ngôn vẫn trầm mặc nhìn ta.
Gáy ta lạnh toát.
"Giang Duật Ngôn, ngài không định ném ta cho đám đạo tặc hái hoa đó vì Ninh Chiêu Chiêu đấy chứ?"
Khi hỏi câu này, ta gần như đã biết câu trả lời.
Trong lòng Giang Duật Ngôn, Ninh Chiêu Chiêu và ta, ai nặng ai nhẹ, không cần hỏi cũng biết.
Ta toát mồ hôi lạnh.
Quả nhiên, Giang Duật Ngôn suy nghĩ một lát, rất nhanh đã đưa ra lựa chọn.
"Kỷ Vân Phù, ngươi thông minh hơn Chiêu Chiêu, gan cũng lớn hơn. Lát nữa ngươi phối hợp với ta."
Ta có chút run rẩy: "Dựa vào đâu? Mạng của ta rẻ hơn nàng ta sao?"
Giang Duật Ngôn rất lý trí: "Kỷ Vân Phù, lúc này đừng giở tính trẻ con nữa, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Vậy lỡ như thì sao?"
"Không có lỡ như."
Sự uất ức nghẹn trong lồng ngực.
Ta biết mình không có lựa chọn nào khác.
"Quen biết ngài thật xui xẻo."
Sắc mặt Giang Duật Ngôn lập tức trầm xuống như nước.
...