Nuôi Con Thành Họa - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Giang Duật Ngôn tức đến bật cười: "Được lắm, Kỷ Vân Phù. Tác dụng của ngươi trong cung đã hết rồi, đến lúc phải đi rồi.” 

 

Ta nín thở: "Có ý gì?" 

 

"Phụ thân của ngươi ở Hoài Châu sức khỏe không tốt, ngươi cần về nhà thăm người thân." 

 

Ta là cô nhi, nhà ở Hoài Châu là giả, phụ thân cũng là giả, đều do Giang Duật Ngôn sắp xếp. Hắn ta nói trong cung không cần ta nữa, bảo ta về nhà thăm người thân. 

 

Tim ta giật thót. Giang Duật Ngôn muốn giết ta sao? Chỉ có phi tử chết rồi mới không cần quay lại cung.

 

13.

 

Thái hậu nhanh chóng chấp thuận cho ta về quê thăm người thân. Lam Nhược vừa thu dọn hành lý, vừa hào hứng nói: "Nương nương, nghe nói Hoài Châu rất đẹp, lần này nô tỳ nhất định phải theo nương nương đi mở mang tầm mắt." 

 

Ta cắt ngang ảo tưởng của nàng ấy, dúi cho nàng ấy một xấp ngân phiếu: "Ngươi đừng đi theo, số tiền này giữ lại mà dùng." 

 

"A?" Lam Nhược tủi thân nhìn ta.

 

Lam Nhược là người ta cứu ra khỏi thanh lâu, quan hệ rất thân thiết. Chuyến đi Hoài Châu lần này, ta vẫn chưa rõ ý đồ của Giang Duật Ngôn. Nếu hắn ta thật sự muốn giết ta, ta không muốn liên lụy đến Lam Nhược, hơn nữa, một mình bỏ trốn sẽ dễ dàng hơn.

 

"Mẫu phi định đi mà không báo cho nhi thần một tiếng sao?" Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.

 

Nhìn sang, Lệ Trì đang khoanh tay, nghiêng người dựa vào tấm bình phong. Đôi mày rậm và cặp mắt tuấn tú chìm trong bóng tối, vẻ mặt u ám, khiến người ta không rét mà run.

 

Tim ta run lên. 

 

Kể từ đêm đó, ta không dám đối diện hắn. Hắn là bị thuốc xui khiến, còn ta, ta có thể tìm lý do gì đây, rượu ư? Bất kể lý do gì, cũng đều ghê tởm.

 

Ta nhếch mép, cười gượng gạo: "Sao lại thế được? Ta đang định cho người đi báo cho con một tiếng đây." 

 

"Tại sao mẫu phi lại trốn tránh nhi thần? Có phải vì chuyện đêm đó..." 

 

Ta vội vàng ngắt lời hắn: "Con cũng biết đêm đó con bị người ta gài bẫy, lúc nào cũng không nghe lời mẫu phi khuyên bảo." Ta nhìn sang Lam Nhược: "Ngươi ra ngoài trước đi. Ta có chút chuyện muốn dặn dò điện hạ." 

 

Lam Nhược ra ngoài, chỉ còn lại ta và Lệ Trì.

 

"Ta không trốn con, chỉ là bận thôi." 

 

"Nhi thần tưởng mẫu phi để tâm chuyện đêm đó." 

 

"Không hề." 

 

Hắn bước tới, cúi xuống, nhìn thẳng vào ta, "Nếu mẫu phi tức giận, cứ đánh mắng nhi thần là được, đừng bỏ rơi nhi thần." 

 

"Ta đã nói là không có." Ta quay đi chỗ khác.

 

"Vậy tại sao người không dám nhìn ta?" 

 

Ta buộc phải nhìn hắn, "A Trì, quên chuyện đêm đó đi, đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, mẫu phi không trách con." 

 

Hắn cúi đầu, giọng nói cô đơn: "Rõ ràng là người đang giận. Người sắp bỏ rơi nhi thần rồi." 

 

Hắn trông như một con vật nhỏ sợ bị bỏ rơi. Ta suýt mềm lòng, muốn đưa hắn đi cùng.

 

Nhưng không được, hắn là thiên tử tương lai, còn là đứa trẻ do ta nuôi lớn. 

 

Hắn gọi ta là mẫu phi. Mà ta, mang danh mẫu phi, lại suýt nữa dụ dỗ một thiếu niên ngây thơ. Chuyện này không phải việc con người có thể làm. Ta không còn mặt mũi nào để ở bên cạnh hắn nữa, cho dù Giang Duật Ngôn không để ta đi, ta cũng phải đi.

 

Ta thở dài, "Ta chỉ về quê thăm người thân thôi." 

 

"Về quê thăm người thân? Cần phải mang hết tất cả trang sức quý giá đi sao?" 

 

Lần đầu tiên ta cảm thấy sự thông minh của hắn thật đáng sợ.

 

"Cái này gọi là áo gấm về làng, con có hiểu không?" 

 

"Vậy mẫu phi mang cả nhi thần đi nữa." 

 

Trong mắt hắn lóe lên một thứ ánh sáng cố chấp và nóng rực khiến ta sợ hãi. Lòng ta  không khỏi rối bời.

 

"A Trì, con không thể lúc nào cũng đi theo mẫu phi, như vậy rất không có tiền đồ. Lý Hoàng hậu luôn muốn kéo con xuống khỏi vị trí trữ quân, tuy quyền chỉ huy cấm quân đã giao cho con, nhưng trong quân đội có bao nhiêu người của họ, con nên suy nghĩ phải làm thế nào để chỉnh đốn quân đội, củng cố quyền lực. Một khi Phụ hoàng của con băng hà, con có thể thuận lợi đăng cơ hay không, đều là ẩn số." 

 

Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Bọn họ không đáng lo ngại, đăng cơ cũng không phải chuyện gì khó khăn. Những gì mẫu phi muốn nhi thần làm, nhi thần đều có thể làm được, mẫu phi không cần phải lo lắng." 

 

Ta không nói nên lời.

 

"Xin mẫu phi hãy mang nhi thần theo, nhi thần ở bên cạnh mẫu phi cũng có thể xử lý tốt công việc." 

 

"..." 

 

Đuổi hắn đi thật khó.

 

14.

 

May mà Thái hậu đã sắp xếp Lệ Trì đến Nam Quận điều tra vụ án tham ô, nghe nói có liên quan đến phe cánh của Hoàng hậu, việc điều tra cần một thời gian. Ta thở phào nhẹ nhõm, hắn đi rồi, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

 

Nhưng trước khi đi, thiếu niên nhạy cảm và đa nghi này còn đặc biệt đến dặn dò ta: "Ngoan ngoãn đợi nhi thần trở về." 

 

Ta đáp qua loa một câu: “Biết rồi.”

 

Hắn lại nhấn mạnh một lần nữa: "Mẫu phi đừng chạy lung tung, nếu không..." Hắn nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm: "Nhi thần sẽ tức giận." 

 

"...Tức giận thì sao?" 

 

"Mẫu phi cứ thử xem." 

 

Còn uy hiếp ta nữa chứ, ta không nhịn được cười: "Chẳng lẽ con còn có thể ăn thịt mẫu phi à?" 

 

Hắn cúi xuống, xoa xoa tóc ta, cười hiền lành: "Nếu thật sự không còn cách nào khác, cũng chỉ đành như vậy thôi." 

 

Rõ ràng hắn đang cười, thế mà gáy ta lại lạnh toát. Đứa trẻ này có khí chất đế vương bẩm sinh, chính là loại khí chất đáng sợ có thể vừa nói cười vui vẻ, vừa tru di cửu tộc người khác.

 

Ta lắc đầu, tự nhủ không đến mức đó, không đến mức đó... Đứa trẻ do chính tay mình nuôi lớn, ta còn sợ nó sao? Nói ra ngoài sẽ bị người ta cười cho.

 

Lệ Trì vừa đi khỏi, ta đến phủ của Giang Duật Ngôn thăm Giang lão phu nhân đã cao tuổi. Dĩ nhiên, thăm lão phu nhân là giả, gặp Giang Duật Ngôn mới là thật. Đến thư phòng của hắn ta, ta chủ động nhận sai.

 

"Đại nhân, sao ta có thể mất trí đến mức động lòng với hắn được chứ? Xin ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với ta nữa, được không?" 

 

Cơn giận qua đi, ta cảm thấy mình đã quá bốc đồng. Ta chưa chán sống, sao lại chọc giận Giang Duật Ngôn làm gì... 

 

Giang Duật Ngôn nhìn thấu ta. "Kỷ Vân Phù, dù ngươi có giả vờ thế nào cũng vô dụng. Chuyện về Hoài Châu thăm người thân, không có gì để bàn cả." 

 

"..." 

 

Nhận sai cầu xin tha thứ thất bại. Ta đành phải nghĩ cách khác. Vừa hay lúc này, một đôi mắt ghen tị lộ ra từ khe cửa.

 

Ninh Chiêu Chiêu? 

 

Ta chợt nảy ra một ý, "Đại nhân còn thiếu túi thơm không?" Ta lấy ra một chiếc túi thơm mới từ trong ngực: "Ta đã thức mấy đêm liền làm cho đại nhân đấy... Ngài xem quầng thâm mắt của ta này..." 

 

Đúng là thức mấy đêm, nhưng là để may áo thu cho Lệ Trì, còn chiếc túi thơm này, là nhờ Lam Nhược làm giúp.

 

Quầng thâm mắt và túi thơm này có chút tác dụng. Vẻ mặt của Giang Duật Ngôn cuối cùng cũng có chút biến đổi, nhưng hắn ta vẫn còn do dự, có vẻ chưa tin lắm.

 

Ta buồn bã mở cửa sổ: "Thôi vậy, bổn cung lại tự mình đa tình rồi." Ta giơ tay lên, giả vờ định ném túi thơm ra ngoài.

 

"Đây là thành ý của ngươi sao?" Giọng hắn ta có chút bực bội, nhanh chóng giật lấy túi thơm của ta.

 

"Thắt vào cho ta." Hắn ta lạnh lùng ra lệnh.

 

Ta không nhịn được nhếch môi. Khi cúi xuống thắt nút cho hắn ta, ta lại vô tình chạm phải thứ đó... Hắn ta rên khẽ một tiếng, ta ngây thơ ngước mắt nhìn hắn ta: "Ta không cố ý..." 

 

Lời còn chưa dứt, Giang Duật Ngôn đã ôm ngang ta lên, đặt ta lên bàn sách, vung tay hất chồng sách trên bàn xuống đất, "Kỷ Vân Phù, hôm nay là ngươi tự dâng mình đến cửa." 

 

Đúng lúc này, một giọng nữ dịu dàng cắt ngang bầu không khí mập mờ trong phòng, "Duật Ngôn ca ca." Là Ninh Chiêu Chiêu đến.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo