Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tên mập nhanh chóng ra cửa hang gọi tên râu quai nón vào, ta liếc mắt đưa tình với hắn ta từ xa.
Mắt tên râu quai nón sáng rực dâm đãng, tên mập theo ánh mắt hắn ta quay lại nhìn ta, nhổ một bãi nước bọt: "Đồ lẳng lơ, xem tối nay ta có giết chết ngươi không..."
"Ai giết ai, còn chưa chắc đâu. Không tin, ngươi nhìn ra sau đi."
Hắn ta vừa quay đầu, đôi búa của tên râu quai nón đã giáng xuống, đập nát đầu hắn ta. Máu bắn tung tóe, văng đầy tường.
Thật kinh tởm.
Ta che mắt: "A, sợ quá đi mất."
Tên râu quai nón lập tức ném búa xuống, nhào tới ôm ta.
"Mỹ nhân đừng sợ, giờ thì nàng là của một mình ta rồi."
Mùi tỏi nồng nặc xộc vào mũi.
Ta nín thở: "Được thôi."
Phía sau lưng mà hắn ta không thấy, ta chĩa dao găm vào vị trí hiểm yếu trên ngực hắn ta.
"Nhưng phải xem ngươi còn mạng hay không đã."
Lưỡi dao sắc bén đâm thủng trái tim đang đập, máu tươi bắn ra.
Hắn ta trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi: "Đồ... tiện nhân."
Không phải hắn ta chết, thì là ta vong.
Dao găm xoáy một vòng, đâm thêm nhát nữa.
Lại một xác chết nữa đổ rầm xuống đất.
Thật hả hê.
Nhưng cảm giác hả hê này rất ngắn ngủi.
Ta cúi đầu nhìn đôi tay dính đầy máu.
Nóng, tanh, một nỗi sợ hãi không thể chống cự như một con rắn lạnh lẽo bò khắp cơ thể.
Ta nhìn xung quanh, hang động âm u. Xác chết bắt đầu thối rữa, dòng máu đỏ sẫm loang lổ khắp mặt đất. Óc não chảy dài trên tường, tay ta bắt đầu run rẩy không kiểm soát, một cảm giác buồn nôn dâng lên cổ họng.
Như thể bị hút vào một vòng xoáy tối tăm, lạnh lẽo, không lối thoát.
Cho đến khi nghe thấy tiếng ồn từ xa vọng lại, đâm vào màng nhĩ.
Ta lập tức tỉnh táo lại, bây giờ không phải lúc yếu đuối.
Ta hít sâu, xách chiếc váy rách nát lên, chui ra khỏi lỗ chó, không dừng lại một giây, liều mạng chạy xuống núi.
Gió lạnh tát vào mặt đau rát, gai nhọn ven đường cứa rách làn da non mịn. Màn đêm bị kéo dài ra, nỗi sợ hãi tột độ thúc giục ta chạy không ngừng, cho đến khi ánh lửa dưới chân núi lọt vào mắt, như đóa hoa mọc lên từ tuyệt cảnh, một hy vọng sống nảy mầm trong ý thức khô cằn.
Trong màn đêm mịt mùng, Giang Duật Ngôn dẫn đầu một đội người ngựa, cầm đuốc, tìm kiếm dưới chân núi.
Ta nghĩ Giang Duật Ngôn chắc không muốn bỏ rơi ta, không muốn giết ta. Nếu không, hắn ta đã chẳng ra lệnh cho mọi người hạ vũ khí để đảm bảo an toàn cho ta.
Ta quyết định đánh cược một lần, cược rằng Giang Duật Ngôn sẽ cứu ta.
Bị những bụi cây cao lớn cản trở tầm nhìn, nên người dưới núi không tnhìn thấy ta.
Kiệt sức, ta gân cổ lên gọi hắn ta.
"Giang Duật Ngôn, ta ở đây."
Vận may cố tình trêu ngươi, vì quá nôn nóng và lo lắng, cổ họng ta khản đặc, gần như không phát ra tiếng.
Đúng lúc này, không biết Ninh Chiêu Chiêu đã nói gì với Giang Duật Ngôn, hắn ta ra lệnh, dẫn người đi về hướng ngược lại.
Không, đừng đi.
Khát vọng sống bùng cháy, đầu óc quay cuồng.
Đúng rồi, ta không thể lên tiếng nhưng bụi cây kia có thể thay ta phát ra âm thanh.
Ta dùng hết sức lực vỗ vào bụi cây, cố gắng tạo ra tiếng ồn lớn nhất có thể.
Ta buộc chiếc khăn tay màu đỏ nổi bật lên một cành cây khô rồi giơ cao lên, hy vọng sẽ có ai đó nhìn thấy.
Nhưng ta không ngờ, người nhìn thấy đầu tiên, người nghe thấy đầu tiên, lại là Ninh Chiêu Chiêu.
Nàng ta nhìn về phía ta, nở nụ cười âm u.
Rồi hét lớn: "Trong bụi cây trên núi có mai phục, hướng đông nam, cẩn thận."
Giang Duật Ngôn đang quay lưng về phía ta, không chút nghi ngờ lời của Ninh Chiêu Chiêu, trực tiếp ra lệnh: "Bắn chết hết."
Đầu óc ta trống rỗng.
Vận rủi đeo bám.
Ván cược này… Ta thua rồi.
Trước mắt có vô số mũi tên như mưa bay tới.
Dường như có thứ gì đó sắc nhọn đột ngột xuyên qua cơ thể ta.
Một lực đẩy cực mạnh đẩy ta lùi lại một đoạn.
Một cơn gió lớn thổi qua, chiếc khăn tay màu đỏ buộc trên cành cây khô bay đi mất.
Ta mơ màng, ôm lấy lồng ngực đau nhói, đưa tay ra tranh giành với gió, lại giẫm phải khoảng không, rơi xuống.
...
Tim Giang Duật Ngôn đột nhiên đau nhói, hắn ta nhanh chóng quay người lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Không thấy gì cả, chỉ có bóng cây đen kịt và ánh trăng lạnh lẽo.
Không biết tại sao, một cảm giác mất mát bóp nghẹt trái tim hắn ta.
"Kỷ Vân Phù, rốt cuộc ngươi đang ở đâu?"
"Duật Ngôn ca ca, xin lỗi ta nhìn nhầm rồi. Là bóng cây, không phải mai phục."
Giang Duật Ngôn thở dài: "Lên núi tìm."
"Ê, đó không phải là chiếc khăn tay màu đỏ của Kỷ tỷ tỷ sao?" Ninh Chiêu Chiêu chỉ về hướng tây bắc, nơi có một chiếc khăn đỏ rơi trên cây cao.
Giang Duật Ngôn nheo mắt, hắn ta nhớ, đây là chiếc khăn tay mà ta rất quý. Có lẽ là ta đã cố tình ném xuống để ra hiệu cho hắn ta.
Một cảm giác lo lắng đốt cháy trái tim hắn ta.
Hắn ta lập tức ra lệnh: "Là của nàng ấy, tìm ở hướng đó."
...
17.
Ta đã thành hôn được hai năm, nhưng đến nay vẫn chưa viên phòng.
Lúc này, hành vi của ta có chút mờ ám, bởi vì ta đang rình mò một nam nhân tuấn tú đang say ngủ.
Vai rộng, eo thon, chân dài, thân hình tuấn dật ấy dù nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, vẫn toát lên khí chất cao quý của hắn..
Ta liếm môi, nam nhân tuấn tú này là nam nhân đẹp trai nhất thôn Đào Hoa, cũng là phu quân của ta. Nói một cách chính xác, là nam nhân ta vẫn chưa hoàn toàn có được.
Hoa quỳnh bên cửa sổ đang nở rộ trong đêm, hương thơm nồng nàn lặng lẽ lan tỏa.
Có lẽ là khát, hắn vô thức mím môi, yết hầu với những đường nét nhấp nhô trượt lên trượt xuống.
Một sức hút mãnh liệt nảy nở cùng với màn đêm.
Ánh trăng như nước, lặng lẽ tưới mát đôi môi lạnh lùng của hắn.
Không một tiếng động, nhưng lại quyến rũ đến kinh tâm động phách.
Ta nuốt nước bọt, bấu chặt thành giường, rồi nghiêng người về phía hắn.
Hơi thở của hắn đều đặn và chậm rãi, xen lẫn với hơi thở gấp gáp của ta.
Tim ta đập loạn xạ.
Ngay khi sắp chạm vào đôi môi mềm mại đó, cằm ta bất ngờ bị bóp chặt.
"Phù Nhi, không được." Nam nhân từ từ mở đôi mắt phượng lạnh lùng quyến rũ, vừa bất lực vừa cưng chiều nhìn ta.
"Chỉ một chút thôi."
Hắn ôm ngang ta lên: "Ngoan, về ngủ đi."
Ta níu chặt cổ áo hắn, đạp chân: “Chàng không phải là phu quân của ta sao? Chàng phải thực hiện nghĩa vụ của một phu quân."
Hắn có vẻ đau đầu, giữ lấy đôi chân đang đạp loạn của ta: "Nàng vừa khỏi bệnh, không nên hoạt động nhiều."
Xem ra ta không thể thuyết phục được hắn rồi.
Ta nhắm vào yết hầu nhô cao của hắn.
Ta nhớ lần trước, chỉ vô tình chạm vào yết hầu của hắn, hơi thở của hắn đã rối loạn...
Ta lén đưa tay ra, từ từ đến gần yết hầu của hắn. Ngay khi sắp thành công, lại bị hắn nắm lấy.
Ta tức giận: "Hừ, ta muốn đổi phu..."
Ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm: "Nàng nói gì vậy? Muốn bị phạt à?"
Ta nhớ lại hình phạt lần trước của hắn.
Máu nóng dồn lên mặt, ta dứt khoát úp mặt vào ngực hắn.
"Không nói gì cả."
...
Ta nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.
Phu quân nhà người ta cũng thế sao?
Thành hôn hai năm mà chưa viên phòng? Ta chìm vào suy tư.
Rất nhiều chuyện ta đã không còn nhớ nữa.
Nửa năm trước, khi ta tỉnh lại ở thôn Đào Hoa, người đầu tiên ta nhìn thấy chính là nam nhân của ta.
Lúc đó, ta hoàn toàn không nhớ hắn là ai.
"Ngươi là ai?"
Hắn ngẩn người một lúc: "Không nhận ra ta sao?"
"Chúng ta có quan hệ gì mà ta ta phải nhận ra ngươi?"
Hắn trấn tĩnh lại, từ tốn nói: "Phù Nhi, ta là phu quân của nàng."
Lúc đó ta rất sốc.
Ta vậy mà đã thành hôn rồi, ta có chút không tin.