Nuôi Con Thành Họa - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hắn rất bất lực, nói rằng chúng ta đã đăng ký ở quan phủ, nếu không tin thì có thể đến quan phủ hỏi.

 

Đã nói đến nước này rồi, lại nhìn gương mặt hợp gu thẩm mỹ của ta, ta không còn nghi ngờ gì nữa.

 

Nhưng một nữ nhân thanh lâu như ta làm sao quen biết hắn? Tại sao ta lại ở thôn Đào Hoa? Lại còn quấn đầy băng gạc, toàn thân đau nhức.

 

Ký ức của ta là một khoảng trống lớn.

 

Hắn kể lại cho ta.

 

Hắn nói ta là ca nữ trong cung, còn hắn là nhạc sư. Chúng ta thường xuyên cùng nhau trao đổi nhạc lý, hợp tấu, sớm tối bên nhau rồi dần dần nảy sinh tình cảm.

 

Thái tử Đông cung nhân hậu, đã tác thành cho chúng ta, cho phép chúng ta rời khỏi hoàng cung. Chúng ta rất yêu thương nhau, sống cuộc sống êm đềm hạnh phúc.

 

Còn tại sao ta lại quấn đầy băng gạc?

 

Bởi vì hai năm trước, chúng ta gặp phải bọn cướp khi ra ngoài du ngoạn. Ta trượt chân rơi xuống vách núi, bị thương nặng. May mắn gặp được một vu y, dùng cổ trùng để kéo dài mạng sống cho ta. Ta ngủ mê man hơn một năm, cuối cùng cũng tỉnh lại.

 

Đối với những lời hắn nói, ta thường tin tưởng mà không cần suy nghĩ, nhưng bây giờ xem ra, câu "chúng ta rất yêu thương nhau", có chút đáng ngờ.

 

Có cặp phu thê nào yêu nhau mà không viên phòng chứ?

 

Nghĩ thôi đã tức, hắn cứ lượn lờ trước mắt ta, lại không chịu trách nhiệm.

 

Ta đá chăn một cái.

 

Từ chiếc giường bên cửa sổ truyền đến lời đe dọa.

 

"Đắp chăn lại, ngủ đi."

 

Ta đá thêm cái nữa để thể hiện sự phản đối.

 

"Hửm?" Đây là lời cảnh cáo cuối cùng.

 

Ta nhanh chóng bò dậy, ngoan ngoãn trùm chăn kín đầu.

 

"Ngủ thì ngủ, đáng ghét."

 

18.

 

Nhu cầu không được đáp ứng, ta mang đôi mắt gấu trúc, ôm chậu quần áo ra suối giặt.

 

Bên dòng nước róc rách, nhiều nữ nhân đang tụ tập ngồi lê đôi mách.

 

Ta ngáp liên tục vì buồn ngủ, lúc này nghe thấy một tỷ tỷ nói.

 

"Nam nhân thường cố tỏ ra mạnh mẽ. Nếu có bệnh khó nói, họ cũng đành giấu trong lòng, chỉ có thể giả vờ thanh tâm quả dục."

 

Nghe vậy, ta thấy biểu hiện hoàn toàn khớp, bèn dứt khoát ném chày giặt quần áo sang một bên, vểnh tai lên, tập trung lắng nghe.

 

"Nhà ta ấy à, trước đây cũng chẳng mặn mà lắm, bây giờ thì cực kỳ bám người.”

 

"Vẫn là phải bồi bổ, bồi bổ sớm ngày nào tốt ngày đó."

 

"Bồi bổ thế nào vậy?"

 

"Hẹ, lộc tiên..."

 

Tỷ ấy liệt kê một loạt món ăn, ta vội vàng nhẩm thuộc.

 

Bỗng có người hỏi ta: "Này, Nhị Lang nhà ngươi thế nào?"

 

Mắt mọi người sáng lên, nhìn ta chằm chằm.

 

Phu quân của ta có gương mặt thu hút ong bướm, nữ nhân trong làng đều thích bàn tán về hắn.

 

Xấu chàng hổ ai, ta đành phải cố tỏ ra tự hào, cúi đầu e thẹn đáp: "Thôi không nói đâu, haizz, chân mềm nhũn..."

 

"Chậc chậc..."

 

"Bảo sao mắt ngươi thâm quầng thế..."

 

Ta cười gượng vài tiếng, lúc này, bên tai vang lên một giọng nói từ tốn trầm thấp của nam nhân. 

 

"Chân mềm nhũn?"

 

Ta chết lặng, quay đầu lại nhìn.

 

Nam nhân của ta đang đứng ngay sau lưng, khoanh tay, đôi mắt phượng lấp lánh, cứ thế nhìn ta cười như không cười.

 

"..."

 

Ta mặt đỏ tai hồng, bất giác lùi lại một bước, nhưng ngay sau đó, đã bị hắn mạnh mẽ xách lên, ôm ngang về.

 

"Về nhà nghỉ ngơi, hay là ở đây buôn chuyện tiếp?"

 

Xung quanh có người che miệng, có người che mắt, có người không nhịn được kêu lên mấy tiếng "á á á".

 

Ta xấu hổ che mặt: "Đừng nói nữa, xấu hổ chết đi được. Thả ta xuống."

 

Cánh tay hắn lại càng siết chặt hơn.

 

"Không phải chân nương tử mềm nhũn sao? Nói đi? Ở đây, hay là về nhà?"

 

Ta cựa quậy trong lòng hắn, run rẩy nói: "Về, về nhà..."

 

Hắn sải bước bế ta về nhà.

 

"Này, đợi đã, chậu, quần áo, chày giặt còn chưa lấy..."

 

"Mất rồi thì mua lại."

 

Ta xót tiền, kéo tay áo hắn: "...Vội về nhà làm gì chứ?"

 

Hắn cúi xuống nhìn ta, đuôi mắt nhuốm vài phần diễm lệ, yết hầu trượt lên trượt xuống.

 

“Có việc quan trọng cần bàn bạc với phu nhân."

 

Một cảm giác nguy hiểm bất chợt ập đến.

 

...

 

Cửa sân "rầm" một tiếng, bị đá tung, lại "rầm" một tiếng, đóng lại.

 

Thậm chí còn chưa kịp vào nhà, hắn đã mạnh mẽ ấn ta vào cửa, hôn mãnh liệt.

 

Ta bị hắn hôn đến mức đầu óc mê man.

 

Hôm nay hắn sao thế nhỉ? Như biến thành người khác vậy.

 

Nhìn ánh mắt như sói của hắn, ta đột nhiên sợ hãi.

 

Ta thở hổn hển, giãy giụa: "Ta, ta vừa khỏi bệnh, có lẽ không..."

 

"Vu y vừa mới gửi thư trả lời, nói cơ thể của nàng bây giờ chịu được."

 

"..."

 

Ta hiểu ra, mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu.

 

"Chàng hỏi vu y?!!!"

 

Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt như muốn nuốt chửng ta: "Đây không phải là điều Phù Nhi của chúng ta quan tâm nhất sao?"

 

Ta che mặt, hắn gỡ từng ngón tay của ta ra, lại hôn lên lần nữa.

 

Gió xuân nồng nàn mang theo hương thơm của hoa lê ùa đến.

 

Xa xa, núi sông tươi đẹp, trời quang mây tạnh, xuân sắc vô biên, nhưng cũng không bằng một phần diễm lệ của nốt ruồi lệ nhỏ dưới mắt nam nhân.

 

Hắn trầm giọng dỗ dành: "Phù Nhi, có thích Nhị Lang không?"

 

Ta cắn môi, ánh mắt long lanh: "Ừm..."

 

"Bất kể Nhị Lang có thân phận gì?"

 

"Ừm."

 

Như được chấp thuận, hắn hoàn toàn xé bỏ lớp ngụy trang, mạnh mẽ và tàn nhẫn phá hủy mọi chướng ngại.

 

Trâm cài rơi đầy đất, tấm lụa mỏng màu trắng bị ném đi, bay lên cành cây lê. Gió thổi căng phồng, che đi ánh nhìn tò mò của xuân quang.

 

Chú mèo con tròn vo chạy đến, ngây thơ ôm lấy chân nam nhân, meo meo tranh sủng.

 

Nam nhân yêu mèo như mạng không hề động lòng, hắn thở hổn hển, nói: "Ngoan nào, bây giờ không được.” 

 

"Bây giờ, ta là của nàng."

 

Mặt ta ửng hồng, che miệng hắn lại.

 

Hắn nhìn ta, khẽ cười, ánh xuân như vỡ tan, rạng ngời trong đôi mắt vốn lạnh lùng của hắn.

 

Khoảnh khắc đó, lòng ta xao động, không biết là vì nụ cười nồng nàn, hay là vì nốt ruồi lệ nhỏ màu đỏ son dưới mắt hắn. 

 

19.

 

Mãi cho đến khi khói bếp từ xa bốc lên, ánh bình minh chuyển thành nắng gắt.

 

Ta rúc vào lòng hắn, mơ màng ngủ thiếp đi.

 

Như con cá tình cờ nhảy lên khỏi mặt biển lấp lánh ánh vàng, vài mảnh ký ức vụn vặt lóe lên trong giấc mơ.

 

"Muốn người giống mẫu phi."

 

"Mẫu phi thơm quá."

 

"Mẫu phi, giúp ta."

 

"Chẳng lẽ con còn có thể ăn thịt mẫu phi sao?"

 

"Nếu thật sự không còn cách nào khác, cũng chỉ đành như vậy thôi."

 

Lư hương hình thú tỏa ra làn khói mỏng, sau rèm châu là một nam một nữ.

 

Nam nhân lười biếng ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía ta.

 

Nốt ruồi lệ nhỏ dưới đuôi mắt hắn đâm vào mắt ta nhói buốt.

 

Ánh mắt hắn khóa chặt lấy ta, thong dong gọi ta một tiếng: "Mẫu phi."

 

Ta giật mình tỉnh giấc.

 

Tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra.

 

Lệ Trì ôm chặt lấy ta, giọng nói khàn khàn, lộ vẻ lười biếng, "Sao vậy?"

 

Ta lau mồ hôi trên mặt, nuốt nước bọt, "Ta gặp ác mộng."

 

Ta lắng nghe nhịp tim vừa trầm vừa nặng của hắn.

 

"Chúng ta không có quan hệ huyết thống đúng không?"

 

Lệ Trì không nhịn được cười: "Nàng đang nói đến loại nào?"

 

Ta buột miệng: "Mẫu tử."

 

Hỏi xong, ta bỗng cảm thấy mình có phải ngốc rồi không.

 

Lệ Trì im lặng.

 

Mặt ta trắng bệch, nhìn hắn.

 

Hắn từ từ mỉm cười: "Ngủ đến ngớ ngẩn rồi, Phù Nhi của ta."

 

Ta thở phào nhẹ nhõm.

 

"Sợ chết ta rồi, ta vậy mà lại mơ thấy chàng gọi ta là mẫu phi."

 

Hắn nhìn ta chăm chú, không nói gì.

 

Ta tiếp tục hỏi: "Trước đây, chúng ta như thế nào?"

 

Hắn hoàn hồn, "Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một nam nhân và một nữ nhân tình cờ gặp nhau trong cung, rồi lại tình cờ yêu nhau."

 

Ta chán ghét lườm hắn một cái.

 

"Nhạt nhẽo vậy sao? Chẳng lãng mạn chút nào."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo