Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi đặt điện thoại xuống, khi ngẩng đầu lên thì bất ngờ đối diện với một đôi mắt đầy dục vọng.
Lục Duật Lễ trước mặt đang lặng lẽ nhìn tôi, trong đôi mắt đen sâu thẳm đầy ý cười như thể có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của tôi.
Vừa mới khen anh với người khác, có cảm giác như bị chính chủ bắt quả tang.
Má tôi nóng bừng, giả vờ như không có chuyện gì mà dời mắt đi.
Lục Duật Lễ vẫn nhìn tôi không chớp mắt.
Bị anh nhìn đến khó chịu, tôi tức giận lườm anh một cái.
Nhận ra tôi sắp nổi giận, người đàn ông này cuối cùng cũng biết điều mà thu liễm lại.
Buổi chiều Lục Duật Lễ còn phải đến công ty họp, anh lưu luyến ngoái đầu nhìn mãi rồi mới ra khỏi cửa.
Cái kiểu bám người này của anh giống hệt một người đàn ông mới được "ăn mặn".
Thật ra tôi thấy là do sức hấp dẫn của bản thân quá lớn, quá mê người.
Tôi vươn vai, trở về phòng ngủ tiếp.
8.
Đang ngủ say sưa, tôi bị tiếng chuông điện thoại dồn dập của bạn thân đánh thức.
"Giang Mạn, 'ánh trăng sáng' của chồng cậu về nước rồi!"
Giọng nói oang oang như loa của bạn thân làm ý thức mông lung của tôi tỉnh táo lại vài phần.
"Ánh trăng sáng" của Lục Duật Lễ về nước rồi?
Tôi vừa mới ngủ với Lục Duật Lễ xong thì cô ta đã về?
Trong lòng bỗng dấy lên một sự căng thẳng và lo lắng không tên.
Sức sát thương của "ánh trăng sáng" lớn đến đâu, điều này không cần phải nói.
Lỡ như "ánh trăng sáng" của anh hồi tâm chuyển ý, còn anh muốn quay lại với tình cũ, vậy chẳng phải tôi là một con hề sao?
"Bây giờ chồng cậu đang tổ chức tiệc đón gió cho 'ánh trăng sáng' đấy, cậu định làm thế nào?"
Bạn thân tôi đi liên hoan công ty, tình cờ bắt gặp.
Cô ấy nhanh chóng gửi định vị cho tôi: "Phòng 302, ngay cạnh phòng tớ."
Không phải anh nói rất bận phải đi họp sao? Ha ha, lại lừa tôi đi gặp "ánh trăng sáng".
Hôm nay còn dính lấy tôi, vẻ mặt quyến luyến không rời, vậy mà quay đầu đã đi tìm "ánh trăng sáng".
Một bên không buông được "ánh trăng sáng", một bên lại đến trêu chọc tôi.
Dao động không quyết, cái gì cũng muốn, vậy mà hôm nay tôi còn đi khen anh với người khác!
Tôi bật dậy khỏi giường, nhanh chóng bắt xe đến đó.
Tôi phải xem xem, loại đàn ông chó má này làm thế nào để bắt cá hai tay!
Xe vừa dừng lại, tôi đã thấy ba bóng người đang lôi lôi kéo kéo ở cửa câu lạc bộ.
Một trong số đó chính là Lục Duật Lễ, người còn lại là bạn thân của anh, Cố Thừa Châu, tôi đã gặp anh ta trong đám cưới, quan hệ của hai người có vẻ rất tốt, nói cười vui vẻ.
Cô gái đang kéo tay áo Lục Duật Lễ, không nghi ngờ gì chính là "ánh trăng sáng" của anh.
Cô ta mặc một chiếc váy dài hai dây màu xanh nhạt, nước mắt lưng tròng làm nhòe đi lớp trang điểm tinh xảo, nhưng không hề tỏ ra thảm hại, ngược lại trông càng thêm mong manh dễ vỡ.
"Em không tin hai người có tình cảm nhanh như vậy! Anh chắc chắn không yêu cô ta, đúng không?"
Giọng nói nghẹn ngào nhưng rõ ràng của cô gái lọt vào tai tôi không sót một chữ.
Lục Duật Lễ cụp mắt, môi mấp máy, không biết đang nói gì với cô ta. Nhưng giây tiếp theo, dường như anh cảm nhận được điều gì đó, lập tức nhìn về phía tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy rất rõ sự hoảng loạn trong mắt anh.
Không cần phải xuống xe để chất vấn nữa.
Làm ầm ĩ lên, cuối cùng người khó xử có lẽ vẫn chỉ có kẻ đến sau là tôi thôi.
Tôi bình tĩnh thu lại ánh mắt, nhắc nhở tài xế: "Bác tài, đi đi ạ."
Giả vờ tỏ ra cao thượng.
Thực ra trong lòng tôi đã chửi anh suốt cả quãng đường.
Lục Duật Lễ, gã đàn ông đê tiện này!
Thấy xe bắt đầu chạy, Lục Duật Lễ vô thức đuổi theo, anh vừa gọi vừa đuổi, nhưng chiếc xe không hề có ý định dừng lại, ngược lại càng đi càng nhanh.
Anh vừa hoảng vừa vội, xem ra vợ đã hiểu lầm rồi.
Anh oan chết đi được, vừa họp xong định về nhà ôm ấp vợ, ai ngờ thằng bạn Cố Thừa Châu lại nói từ lúc anh cưới vợ hai người ít khi uống rượu cùng nhau, gọi anh qua làm một ly để hâm nóng tình cảm.
Khi đến phòng, thấy Ôn Linh, anh lập tức hiểu ra mình đã bị thằng bạn thân lừa.
Ánh mắt Cố Thừa Châu thê lương, vẻ mặt đầy áy náy.
"Duật Lễ, xin lỗi, tôi không thể từ chối Tiểu Linh được."
Anh lập tức quay người bỏ đi, bị Ôn Linh đuổi theo chặn lại.
Đối với câu chất vấn của cô ta, vẻ mặt anh lạnh tanh: "Tôi không yêu cô ấy thì tốn công tốn sức cưới về làm gì? Cảnh cáo cô lần cuối, buông tay."
Nói xong, anh bực bội ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy vợ mình đã đến.
Vẻ mặt cô không cảm xúc, lạnh lùng thờ ơ, rõ ràng là đã hiểu lầm, anh lập tức hoảng hốt.
Cố Thừa Châu còn đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: "Duật Lễ, cậu đừng hung dữ với Tiểu Linh như vậy, có trách thì trách tôi, là tôi đã hẹn cậu ra."
Cố Thừa Châu thích Ôn Linh đến mê muội, có thể làm bất cứ điều gì vì cô ta, thậm chí còn giúp cô ta hẹn tình địch là anh ra ngoài.
Lần trước còn mượn xe của anh đi đuổi theo Ôn Linh, trên đường gây tai nạn, làm hỏng chiếc xe yêu quý của anh.
Bây giờ lại làm vợ anh tức giận bỏ đi.
Thằng bạn này không thể giữ lại được nữa, đúng là sao chổi!
Không thèm để ý đến những chuyện lộn xộn này nữa, vốn dĩ nó cũng không liên quan đến anh.
Anh bỏ mặc họ, vội vã lái xe đi đuổi theo vợ.
9.
Lục Duật Lễ về nhà rất nhanh, gần như là cùng lúc với tôi.
Anh điên cuồng đập cửa bên ngoài: "Vợ ơi mở cửa đi, có phải em hiểu lầm rồi không? Anh và Ôn Linh không có gì cả!"
"Anh đã từ chối cô ta rất nhiều lần rồi, lần này là Cố Thừa Châu giúp cô ta lừa anh ra ngoài."
"Em mở cửa trước đi được không, chúng ta mặt đối mặt nói chuyện rõ ràng."
Tôi vốn đang tức giận, không muốn nghe bất cứ điều gì.
Nhưng nội dung trong lời nói của anh khiến tôi có chút bối rối.
Ôn Linh không phải là "ánh trăng sáng" của anh sao? Tại sao Lục Duật Lễ lại từ chối cô ta nhiều lần?
Vừa định ra mở cửa để anh vào nói cho rõ thì phát hiện bên ngoài đã không còn động tĩnh gì.
Vậy là anh cố tình bịa chuyện để lấp liếm tôi, lại còn không có chút kiên nhẫn nào, mới thế mà đã đi rồi?
Cảm thấy mình bị đùa giỡn, tôi tức giận vô cùng, chuẩn bị liên lạc với bạn để soạn đơn ly hôn.
Tuy có hơi mê sắc, nhưng tôi vẫn có lòng tự trọng.
Bây giờ "ánh trăng sáng" của anh đã trở về, nếu anh chọn quay lại với tình cũ, vậy không cần anh phải đề nghị ly hôn.
Vừa mở điện thoại tôi đã nhận được tin nhắn cầu cứu từ anh chàng "cún con":
"Nếu vợ giận thì phải dỗ thế nào?"
"Cách nào có thể làm vợ hết giận nhanh nhất?"
"Cơ ngực, cơ bụng còn tác dụng không?"
"Trực tiếp đè ra hôn có được không?"
Xem đi, đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông với nhau.
Tại sao loại đàn ông này không phải là chồng tôi!
Người ta thì chỉ xoay quanh vợ mình.
Còn anh, ăn trong bát lại ngó trong nồi.
Đang tức điên người, bây giờ tôi chẳng có sắc mặt tốt với ai cả.
"Không biết, đừng hỏi tôi, bây giờ tôi cũng đang rất tức giận!"
Anh chàng "cún con" trả lời rất nhanh:
"Vậy chồng cậu làm cậu giận, anh ta phải làm gì cậu mới tha thứ?"
"Tôi không có chồng nữa rồi."
"Hả?"
"Tôi chuẩn bị đổi chồng rồi."
"Đừng mà vợ ơi."
"Không đổi có được không? Bây giờ anh không thể không có em, em biết mà, từ nhỏ anh đã không có vợ rồi hu hu hu."
Lời lẽ của anh chàng "cún con" đột nhiên thay đổi, khiến đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát.
Anh chàng "cún con", là... Lục Duật Lễ?!