Ông Chồng Liên Hôn Muốn Làm "Cún Con" Ngọt Ngào Của Tôi - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Đại não vận hành với tốc độ cao, khi dòng suy nghĩ dần trở nên rõ ràng.


Ngoài cửa lại vang lên giọng nói nức nở của Lục Duật Lễ:


"Vợ ơi mau mở cửa, em đừng bỏ anh mà."


"Anh biết sai rồi, lẽ ra anh nên gạt tay cô ta ra ngay lập tức, anh vừa mới đi rửa tay rồi, quần áo cũng thay rồi..."


Lục Duật Lễ đang đứng ngoài cửa, hốc mắt ươn ướt, đỏ hoe, thấy tôi mở cửa, đôi mắt anh chợt sáng lên.


Anh đang cầm điện thoại, màn hình vẫn sáng, tôi nhìn thấy giao diện trò chuyện quen thuộc.


Tất cả những phản ứng trước đây của anh, và cả những bài đăng, sau khi được tôi sắp xếp lại, đã hoàn toàn kết nối với nhau.


Vậy ra, "ánh trăng sáng" lại chính là tôi?


Người vợ mê sắc của ‘anh ta’ chính là tôi, trước đây tôi đang dạy anh cách tán tỉnh chính mình?


Vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, lại vừa xấu hổ.


Lục Duật Lễ tiến lên ôm chầm lấy tôi.


"Vợ ơi, em đừng giận nữa, đây đều là hiểu lầm, anh có thể giải thích với em..."


Tôi ngắt lời anh: "Anh muốn làm 'cún con ngọt ngào' của em?"


Lục Duật Lễ sững người, sau đó mặt đỏ bừng.


Đạt được mục đích, tôi hài lòng.


Không thể để một mình tôi xấu hổ được.


Kết quả là giây tiếp theo.


Tay tôi bị anh nắm lấy, đặt lên cơ ngực anh, men theo cơ bụng đi xuống.


"Anh đúng là đồ không biết xấu hổ!"


Tôi mắng anh.


Nhưng không từ chối, để mặc hành động của anh.


"Đây là em dạy anh mà, vợ."


Lục Duật Lễ cười gian xảo, ỷ thế làm càn.


Anh vừa ra sức thể hiện, vừa chủ động giải thích với tôi đầu đuôi câu chuyện ồn ào hôm nay.


Ôn Linh là "ánh trăng sáng" của bạn thân anh, Cố Thừa Châu. Cố Thừa Châu thích Ôn Linh, nhưng Ôn Linh lại thích anh.


Anh đã từ chối Ôn Linh rất nhiều lần, nói rằng anh có "ánh trăng sáng" rồi, nhưng Ôn Linh vẫn không từ bỏ.


Để cô ta hoàn toàn từ bỏ, lần trước anh đã nói thẳng với cô ta rằng anh chuẩn bị được toại nguyện, sắp kết hôn với "ánh trăng sáng" rồi.


Kết quả là Ôn Linh không chấp nhận được, đau lòng ra nước ngoài, Cố Thừa Châu đã mượn xe của anh đi đuổi theo cô ta.


Hôm nay Ôn Linh về nước, là do Cố Thừa Châu không nỡ từ chối cô ta, nên đã lừa anh ra ngoài.


Chuyện sau đó chính là những gì tôi đã thấy, và bị tôi hiểu lầm.


Nghe xong lời giải thích của anh, tôi có chút ngượng ngùng.


Vậy ra đây là một sự nhầm lẫn.


Tôi không dám nói với anh rằng, thực ra tôi đã tưởng "ánh trăng sáng" của anh là Ôn Linh.


......


Lục Duật Lễ mạnh mẽ như hổ, tôi dần không chống đỡ nổi.


Nghĩ đến việc anh đã sớm biết người hiến kế cho mình là tôi mà không chủ động nói rõ ngay từ đầu, còn muốn tiếp tục trêu đùa tôi.


Tôi không nhịn được, tức giận giơ tay tát anh một cái.


Mặt Lục Duật Lễ bị tôi tát lệch sang một bên, hành động của anh cũng theo đó mà dừng lại.


Anh bất động, một lúc lâu không có phản ứng gì.


Tôi hơi sợ, thầm trách mình có phải đã ra tay quá nặng không, anh giận rồi à.


Đang định lên tiếng dỗ dành anh.


Lục Duật Lễ từ từ quay mặt lại, nghiêm túc nhìn tôi, từng chữ một:


"Vợ ơi, dáng vẻ lúc em đánh người thật đặc biệt."


"Đặc biệt ở đâu?"


Đôi mắt anh sáng lấp lánh, ánh lên vẻ phấn khích và kích động,


"Đặc biệt mê người!"


Anh nghiêng mặt về phía tôi:


"Nào, bên này cũng tát một cái đi, dùng sức vào."


Tôi: ......


Anh rất biết được đằng chân lân đằng đầu.


Anh cúi xuống hôn tôi:


"Dáng vẻ em lạnh lùng, tức giận không thèm để ý đến anh cũng thật mê người."


Anh vừa hôn vừa nhìn tôi, ánh mắt dính chặt, ngọt ngào như viên kẹo đường được ăn lúc nhỏ.


Tôi rất tò mò, tôi đã trở thành "ánh trăng sáng" của anh từ khi nào?


"Sao em không nhớ chúng ta từng gặp nhau trước đây nhỉ?"


Cơ thể Lục Duật Lễ cứng đờ, sắc mặt có chút không tự nhiên.


"Em vốn hay giúp đỡ người khác, chuyện em từng cứu anh, quên đi, cũng là chuyện bình thường."


Tôi lập tức hứng thú: "Vậy ra em đã cứu anh à? Ở đâu? Cứu thế nào?"


Lục Duật Lễ dường như có chút khó nói, anh ấp úng:


"Ví dụ như, anh bị rơi xuống nước được em cứu... Haiz, em quên rồi cũng không sao, anh nhớ là được rồi."


"Nhưng em không biết bơi mà."


Chắc là anh nhớ nhầm rồi.


Tôi còn muốn hỏi chi tiết hơn, nhưng Lục Duật Lễ lại im bặt.


Anh tấn công càng thêm mãnh liệt, tôi nói không thành lời, không thể hỏi thêm được nữa.


Có thể thấy anh không muốn nói.


Thôi vậy, ngày tháng còn dài, chắc chắn sẽ tự mình nhớ ra thôi.


Ngoại truyện


1.


Lục Duật Lễ quả thực rất xấu hổ.


Vợ anh hoàn toàn quên mất, họ đã từng gặp nhau ba lần.


Chỉ là mỗi lần đều là lúc anh thảm hại và chật vật nhất.


Lần đầu tiên, anh nhận lời thách đố của bạn bè, không mang bất kỳ đồ bảo hộ nào đi lấy mật ong ở khu vực có tổ ong rừng, kết quả bị ong đốt sưng như đầu heo.


Để thoát khỏi bầy ong, anh chạy như điên, cuối cùng là xe của vợ đi qua, cô tốt bụng cho anh trốn vào xe, rồi làm người tốt đến cùng đưa anh đến bệnh viện.


Lần thứ hai, ở quán bar, thua trò "thật hay thách", anh phải mang cái mặt đầu heo chưa hết sưng đi chào bán rượu, đứng nửa ngày không ai mua.


Lại gặp vợ, cô nhìn thấy anh thì sững người một lúc, nhận ra sự khó xử và bối rối của anh, cô không do dự hào phóng mua giúp anh, giải vây cho anh rồi đi.


Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, anh đã gặp cô hai lần, và cả hai lần cô đều ra tay giúp đỡ.


Anh cảm thấy đây chắc chắn là sự sắp đặt của ông trời, là duyên phận đã định.


Anh quay sang hỏi thăm tên và thông tin cá nhân của cô, âm thầm để ý đến cô.


Sau đó, anh bắt đầu dần tiếp quản sản nghiệp của gia đình.


Để rèn giũa anh, gia đình đã cử anh đến dự án khu nghỉ dưỡng du lịch do nhà mình đầu tư để xử lý các vấn đề vận hành và mở rộng.


Khi gặp lại, cô và bạn đang ăn cơm ở một quán ăn sân vườn.


Bạn của cô dường như thất tình, buồn bã không vui, vợ đang toàn tâm toàn ý an ủi bạn, hoàn toàn không để ý đến anh.


Vợ vừa gắp thức ăn vừa luyên thuyên:


"Đã nói với cậu rồi, cái thằng họ Hứa đó không phải người tốt lành gì, đuôi mắt cong như hoa, chơi bời lăng nhăng nhất."


"Lúc đầu nó tiếp cận cậu đã là không có ý tốt, cúc áo không cài đàng hoàng, hở đến tận eo, rõ ràng là đang quyến rũ cậu."


"Nhà nào đàn ông đàng hoàng lại ăn mặc như thế? Không giữ nam đức, nhìn là biết không đứng đắn, loại đàn ông như này là lăng nhăng nhất."


Anh vô thức cúi đầu nhìn mình, rồi lặng lẽ cài lại hai chiếc cúc áo trước ngực.


Lại dỏng tai lên nghe lén tiếp, muốn biết cô thích kiểu đàn ông nào.


"Tìm đàn ông thì phải tìm loại lạnh lùng cấm dục, loại đó tuyệt đối giữ nam đức."


Bạn cô không hiểu, nhìn cô như nhìn kẻ ngốc.


"Lạnh lùng cấm dục? Thế thì người ta làm sao mà để ý đến cậu."


Vợ anh vẻ mặt cao thâm khó lường, giọng điệu thong dong:


"Kéo đóa hoa cao lãnh xuống khỏi thần đàn, cậu có hiểu không? Niềm vui của đàn ông là từ từ dạy dỗ, tớ vừa học được khóa huấn luyện chó trên mạng, bước đầu tiên là..."


Anh nghe mà mặt đỏ tai hồng, nhưng lại nghiêm túc ghi nhớ, vì anh muốn làm con chó đó.


......


Dự án khu nghỉ dưỡng mới chỉ xây dựng được một nửa, phía bên chưa mở rộng toàn là những ngôi nhà cũ kỹ, thấp bé.


Anh đang khảo sát thì giữa chừng bị đau bụng.


Anh vội đến toát mồ hôi, bỏ lại cả đội dự án, chạy đi khắp nơi tìm nhà vệ sinh.


Nước xa không cứu được lửa gần, nhu cầu sinh lý không thể chờ đợi được nữa, cuối cùng anh tìm được một nhà xí khô.


Nhưng vừa đứng lên, hai tấm ván gỗ mục nát không thể nào chịu được trọng lượng của anh.


Anh rơi xuống hố phân.


Bị bao phủ bởi một lớp chất thải dính nhớp.


Cùng quẫy đạp với anh còn có những con giòi trắng lúc nhúc.


Càng giãy giụa càng lún sâu, trong lúc tuyệt vọng, vợ xuất hiện.


Cô như thiên thần giáng thế, dùng muôi múc phân vớt anh lên.


......


Sau đó, vô số lần anh đứng trước gương luyện tập biểu cảm, điều chỉnh thần thái hết lần này đến lần khác.


Anh vắt óc suy nghĩ để thiết kế một cuộc gặp gỡ lãng mạn, khó quên nhất, muốn cô nhận ra mình một lần nữa.


Anh muốn xuất hiện trước mặt cô với dáng vẻ rạng rỡ nhất, theo cách cô thích nhất, nhưng lại sợ cô nhận ra mình.


Trong lúc nội tâm giằng xé mâu thuẫn, công ty nhà cô xảy ra chút vấn đề, anh biết, cơ hội của anh đã đến.


......


Một buổi sáng nọ, vợ đột nhiên bắt đầu nôn ọe.


Cô vịn vào góc bàn, nôn thốc nôn tháo ra sàn, nôn sạch bữa sáng vừa ăn.


Anh kích động vô cùng, vội vàng đến đỡ cô:


"Vợ ơi, có phải anh sắp được làm bố rồi không?"


Vợ lại ghét bỏ gạt tay anh ra, không thể tin được mà trừng mắt nhìn anh:


"Hay lắm, thì ra là anh!"


"Tôi vớt anh lên mà anh còn bôi đầy người tôi!"


Chết rồi, vợ vẫn nhớ ra.


Anh thề lúc đó anh tuyệt đối không cố ý.


Một thời gian sau đó, vợ không còn thân mật với anh nữa.


Bị ghét bỏ rồi.


Huhuhu


(Hoàn)

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo