Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"A Giác, anh không cố ý, anh chỉ muốn thử bộ đồ mới thôi." Ông chủ ôm cái đuôi nhỏ hình trái tim rũ xuống, cố gắng biện minh cho mình.
"Em ngày nào cũng trả lời tin nhắn vất vả lắm rồi, anh muốn san sẻ gánh nặng với em."
"Thế sao anh lại đứng ở cửa để mặc?"
"Bởi vì..." Ông chủ ngước đôi mắt lấp lánh lên, "Anh muốn em là người đầu tiên nhìn thấy, không phải em nói em thích mèo con nhất sao."
Thôi vậy, không thể nổi giận với anh ấy được, anh ấy còn phải trả lương cho mình!
"Đi nấu cơm đi."
Đuổi ông chủ đi rồi, tôi vươn vai, chuẩn bị bắt đầu công việc chăm sóc khách hàng của ngày hôm nay – tìm người bình thường trong một đám khách hàng ngớ ngẩn.
[Nhà thì giữ được rồi, nhưng eo tôi hình như sắp gãy rồi, có thể yêu cầu bảo hành không?]
Ồ, lại là cái tên ngốc hôm qua hỏi tại sao Mị Ma lại kêu.
[Bạn yêu yên tâm nhé~ Mị Ma của cửa hàng chúng tôi ra tay rất có chừng mực, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ạ!]
[Đứng nói thì không đau eo, cô tự mình thử chưa?]
Nhìn thấy dòng chữ này, tim tôi đập thình thịch mấy cái, đầu bất giác quay về phía ông chủ đang bận rộn trong bếp.
Cái đuôi nhỏ đáng yêu của anh ấy chui ra từ tạp dề, vểnh cao lên và lắc lư theo từng động tác.
[Bạn yêu ơi~ Vấn đề riêng tư cá nhân không thể trả lời được ạ!]
[Nếu bạn có nhu cầu, có thể thử khóa học gym của chúng tôi, sau mười liệu trình, đảm bảo bạn và Mị Ma của mình đại chiến bảy ngày bảy đêm cũng không thành vấn đề~]
Còn việc có đủ ý chí để hoàn thành khóa học hay không thì không liên quan đến tôi, dù sao từ lúc mở khóa học đến giờ, số người mua không đếm xuể, nhưng người kiên trì đến cuối cùng thì tạm thời chưa có ai!
Bên kia im lặng vài giây: [Bảy ngày bảy đêm, không sợ tinh tẫn nhân vong à?]
Lại một vị khách có lý tưởng cao cả, tôi dứt khoát trả lời: [Bạn yêu yên tâm~ Mị Ma của chúng tôi có huyết thống thuần chủng, sẽ không sao đâu ạ~]
[Ý tôi là TÔI!]
Hả? À!
[Chắc là... không đâu ạ, bạn yêu~ Nếu lo lắng có thể mua một gói bảo hiểm an toàn cá nhân, nếu bạn vì thế mà gặp tai nạn, chúng tôi sẽ bồi thường cho Mị Ma của bạn.]
[Đảm bảo Mị Ma của bạn sẽ không rơi vào khủng hoảng kinh tế vì bạn không còn nữa ạ!]
Nói rồi, tôi gửi cho anh ta một đường link bảo hiểm.
Nói nhỏ nhé, đây hoàn toàn là một cách moi tiền khác, vì tất cả Mị Ma được bán tại cửa hàng đều đã trải qua một trăm ngày huấn luyện chuyên nghiệp và có chứng chỉ đồng hành cùng con người, tuyệt đối sẽ không hành hạ người ta đến chết!
Suy cho cùng, chúng tôi là doanh nghiệp có lương tâm!
"A Giác, vẫn chưa xong việc à, chúng ta nên đi dạo rồi!"
Tôi đẩy cái đầu lông xù của ông chủ ra, bảo anh ấy mở mắt ra nhìn mặt trời ngoài cửa sổ có thể nướng chín chúng ta.
"Nhưng đã mười hai tiếng đồng hồ rồi em chưa nắm tay anh." Ông chủ bất mãn: "Đừng quên, điều mười tám trong hợp đồng lao động của chúng ta ghi rõ, em là nhân viên, phải đáp ứng mọi yêu cầu của anh!"
Nếu không phải tôi nợ anh ấy ba mươi sáu triệu, phải trả trong sáu trăm năm, thì tôi đã nghỉ quách cái công việc chết tiệt này từ lâu rồi.
Lại một ngày muốn đi tố cáo!
Ông chủ cứng rắn kéo tay tôi, đoán trước được ý đồ của tôi: "Luật pháp của con người không bảo vệ được em đâu, bây giờ, ngoan ngoãn ra ngoài với anh!"
Đúng vậy, thực ra tôi cũng không phải người, chuyện này cũng chẳng có gì lạ, tuổi thọ của con người đối với Mị Ma thực sự quá ngắn, ông chủ cảm thấy việc phải làm quen với nhân viên mới liên tục quá phiền phức.
Ngay lúc anh ấy đang vắt óc suy nghĩ tìm một nhân viên phù hợp thì tôi đột nhiên hóa thành hình người.
Ông chủ nói tôi là viên Ngọc Giác mà anh ấy đã bỏ ra ba mươi sáu triệu để mua về, muốn có được tự do, tôi phải làm việc cho anh ấy sáu trăm năm.
Mới chập chững vào đời, tôi hoàn toàn không hiểu được lòng dạ hiểm độc của Mị Ma, bị anh ấy lừa ký vào bản hợp đồng lao động kéo dài sáu trăm năm.
Tôi xoa xoa cái đuôi của anh ấy, chọn một chiếc nơ bướm màu hồng trên giá, buộc vào chóp đuôi, rồi dắt ông chủ đang vui vẻ ra ngoài.
Ba mươi giây đầu, ông chủ nhảy chân sáo.
Giây thứ ba mươi mốt, anh ấy không nhảy nữa, chui vào ô che nắng của tôi.
Giây thứ sáu mươi mốt, ông chủ dừng bước, nói tim mình hơi hoảng, nằng nặc đòi tôi xoa ngực cho anh ấy.
Tôi: "..."
3
Ngày 11 tháng 7 năm XXXX, trời nắng, nóng đến mức tôi hối hận vì đã làm người!
Hôm nay không đi muộn, vì ông chủ bảo tôi đi đón đứa em họ học dốt của anh ấy, buổi sáng không cần quẹt thẻ.
Tôi hỏi: "Có ảnh không?"
"Không cần, đứa nào cháy nhất trong đám đông chính là nó."
Ông chủ nói không sai, đứa em họ Mặc Tiểu Trát của anh ấy không biết từ đâu đã tậu cho mình một kiểu tóc thời thượng – mái tóc bảy sắc cầu vồng bù xù!
May mà tộc Mị Ma ai cũng ưa nhìn, dù có cạo trọc đầu cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc, nhưng tôi thì có hơi đau mắt. Khó khăn lắm mới đưa được người về, ông chủ liền bảo tôi đăng link bán Mặc Tiểu Trát lên.
"Vậy giá cả thì sao?"
"Giảm giá sập sàn!"
"Hả?"
Tuy Mặc Tiểu Trát có gu thẩm mỹ cực cháy, nhưng loài người lại có những sở thích còn kỳ quặc hơn, biết đâu lại có người thích kiểu này.
Ông chủ không nói gì, lục trong ba lô của Mặc Tiểu Trát ra tờ giấy thi cuối kỳ đưa cho tôi. Tôi thắc mắc trong lòng, có chứng chỉ đồng hành cùng con người là được rồi, ai lại mang theo giấy thi bên mình chứ? Mở ra xem tôi liền hiểu ngay.
Một bài thi tổng điểm năm trăm hai mươi, ba mươi câu trắc nghiệm hai mươi câu phán đoán, Mặc Tiểu Trát chỉ làm đúng một câu cho điểm, được mười điểm, từ đầu đến cuối toàn là dấu X đỏ chói.
Còn câu duy nhất nó làm đúng, tôi chẳng buồn nói – [52. Bạn có nghĩ mình là một Mị Ma tốt không?]
Mặc Tiểu Trát đã đánh một dấu tích thật to, may mắn thoát khỏi điểm không.
Ông chủ yếu đuối lao vào lòng tôi, khóe mắt ửng đỏ, dáng vẻ quyến rũ.
"A Giác, em mau đăng bán nó đi, anh không muốn nhìn thấy đứa học dốt này nữa."
Tôi véo véo cái đuôi nhỏ của ông chủ, thì nghe thấy Mặc Tiểu Trát đang nằm nghiêng ngả trên sofa lên tiếng: "Anh, một bữa anh đánh được ba con hổ, sao lại giả vờ yếu đuối lừa gạt cô gái nhà người ta thế, vô liêm sỉ!"
"Mặc! Tiểu! Trát!"
Ông chủ một bữa có đánh được ba con hổ không thì tôi không rõ, chỉ thấy anh ấy xắn tay áo đánh cho Mặc Tiểu Trát sặc sỡ kia tơi bời hoa lá. Tôi chưa bao giờ biết Mị Ma có thể khóc lóc thảm thiết, không có quy tắc như Mặc Tiểu Trát.
Mặc Tiểu Trát ôm chân tôi: "Chị ơi, mau, mau cho người đến đón em đi, anh em sẽ đánh chết em mất."
"Ờm..."
Cứu một ma, hơn xây bảy tháp chùa.
Tôi nhanh nhẹn đăng link lên, chờ đợi một người có mắt tinh đời.
Ông chủ lê những bước chân nặng nề đến bên tôi, làm nũng: "A Giác, em đừng nghe nó nói bậy, làm gì có chuyện anh một bữa đánh ba con hổ."
"Ừm, tôi không tin." Tôi xoa xoa cái đuôi nhỏ của anh ấy, thầm nghĩ: Chủ yếu là ở chỗ họ không có hổ, hổ ở nhân gian là động vật được bảo vệ, cũng không thể đánh được.
"Anh biết ngay A Giác là tốt nhất mà, anh tăng lương cho em."
Hai mắt tôi sáng rực, cảm thấy ông chủ hôm nay đẹp trai lạ thường, không hề ngớ ngẩn chút nào. Ngay cả khi anh ấy sáp lại gần ngồi chen chúc với tôi ở bàn làm việc, tôi cũng không cảm thấy phiền.
[Có đó không?]
[Sao nó lại rẻ thế? Hàng lỗi à?]
[Có ạ, bạn yêu ơi~]
Tôi lách cách gõ trả lời: [Không phải đâu ạ! Mị Ma này khá cá tính, không phải là mẫu đại trà ạ!]
Suy cho cùng, từ trước đến giờ tôi chưa thấy Mị Ma nào học xong lớp huấn luyện mà thi được mười điểm, đến bằng tốt nghiệp cũng không lấy được.