Ông Chủ Mị Ma Ngày Ngày Quấn Lấy Tôi - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nhưng con người đôi khi rất kỳ lạ, ví dụ như nếu tôi nói là hàng lỗi, thì bên kia sẽ im lặng, nhưng nếu tôi nói không phải mẫu đại trà, thì bên kia lại tỏ ra hứng thú, liên tục nhắn tin mấy ngày liền:


[So với mẫu hộp mù thì sao?]


[Yêu rồi! Yêu rồi!]


[Chỉ là cá tính hơn thôi à? Không thiếu tay thiếu chân chứ?]


[Các chức năng đều bình thường chứ?]


Ông chủ không đợi được nữa, giật lấy bàn phím tự mình trả lời: [Không thiếu, bình thường, thích thì mau đặt hàng, đặt bây giờ giao ngay, gửi chuyển phát nhanh cho cô.]


[...]


[Sao không gọi 'bạn yêu' nữa? Giọng điệu cũng lạnh lùng thế?]


[Nhân viên chăm sóc khách hàng thuê ngoài à?]


Ông chủ tức đến trợn tròn mắt, chỉ vào từng chữ trên màn hình, lòng tổn thương: "Anh lạnh lùng chỗ nào?"


"Dựa vào đâu mà họ nói anh như vậy?"


[Bị phát hiện rồi nên giả câm à?]


[Vậy mà bạn thân của tôi còn nói cửa hàng của cô là doanh nghiệp có lương tâm, chậc~]


"Vuốt lông, vuốt lông, không tức giận." Tôi ôm lấy ông chủ sắp nổi điên, vuốt ve từ đầu đến chân, mới miễn cưỡng làm anh ấy hết run vì tức.


"Chúng ta không chấp nhặt với họ, bụng ông chủ có thể chứa cả thuyền mà."


Vuốt ve một hồi, tay tôi lại quyến luyến trên cơ bụng của ông chủ, ông chủ lén lút liếc tôi mấy cái, bất giác hít vào hóp bụng, để mang lại cảm giác tốt nhất cho tôi, quả không hổ danh là ông chủ học bá, lúc nào cũng duy trì phẩm chất mà một Mị Ma nên có.


[Bạn yêu ơi~ Vừa rồi là mèo của cửa hàng chúng tôi không cẩn thận chạm vào bàn phím đó ạ~]


[Bạn yêu ơi~ Chọn cửa hàng chúng tôi thì có thể hoàn toàn yên tâm ạ!]


[Chúng tôi không phải là mấy cửa hàng nhỏ không có thương hiệu đâu, hỗ trợ hoàn trả không lý do trong vòng bảy giây~]


"Mua thì mua, không mua thì thôi, lằng nhằng phiền chết đi được!"


Tôi thay cho cái đuôi nhỏ của ông chủ một chiếc nơ bướm chấm bi, véo véo chóp đuôi: "Tuy là giảm giá sập sàn, nhưng một triệu đối với con người cũng không phải là số tiền nhỏ."


[Vậy thì được!]


[Đợi đã, bảy giây!!!!]


[Tôi còn chưa kịp cởi hết quần áo của nó!!!]


[Không phải là bảy ngày sao?]


Ồ~ Tôi lại gặp được một khách hàng đọc từng chữ, phát hiện ra sự khác biệt giữa bảy giây và bảy ngày.


[Bạn yêu ơi~ Chúng tôi làm vậy cũng là để đảm bảo quyền lợi cho cả hai bên, bạn cũng không muốn số tiền vất vả dành dụm lại mua phải một Mị Ma đã qua tay đúng không ạ?]


Là giả đó!


Tuổi thọ của con người ngắn ngủi như vậy, chỉ có số ít Mị Ma không nghĩ thông mới chung thủy từ đầu đến cuối, đa số sẽ thông qua chúng tôi để quay trở lại thị trường.


[Còn về lo lắng của bạn, chúng tôi đề nghị bạn đặt thêm một bộ trang phục Mị Ma đặc biệt của cửa hàng, sử dụng kỹ thuật may mặc độc đáo của tộc Mị Ma, dễ dàng thực hiện cởi đồ trong một giây ạ~]


Là moi tiền đó!


Nhưng cũng không hoàn toàn là moi tiền, việc cởi đồ trong một giây có thể thực hiện được không phải dựa vào kỹ thuật may mặc đặc biệt nào, mà là do các Mị Ma nhỏ làm việc lơ đãng, hay ăn bớt công đoạn!


[Thôi được!]


[Đặt xong rồi, giao hàng nhanh lên!]


4


Ngày 12 tháng 7 năm XXXX, sao lấp lánh!


Rạng sáng, ông chủ ngớ ngẩn gọi điện cho tôi, nói rằng cả người anh ấy nóng ran sắp chết rồi, cầu xin tôi đến cứu anh ấy.


"A Giác, anh khó chịu quá~"


"A Giác~"


"Anh... Anh có thể trả em gấp ba lần tiền lương~"


"Tôi đến ngay!"


Tôi không phải là người vì tiền mà cúi đầu, tôi chỉ là một nhân viên có lương tâm, không, là một yêu quái làm công!


Nghe có vẻ còn khổ hơn!


Đẩy cửa nhà ông chủ ra, anh ấy liền tự động dán vào người tôi, ôm eo tôi 'rù rù' không ngừng, người run rẩy như một con cừu non sắp bị làm thịt. 


Tôi vừa dỗ vừa lừa đưa người lên giường, nhìn ông chủ Mị Ma sống động quyến rũ trước mắt, đột nhiên cảm thấy mình đã trách nhầm vị khách ngớ ngẩn ngày 9 tháng 7.


Bởi vì, tiếng Mị Ma "kêu" lên thật sự rất lớn, cả chiếc giường cũng phát ra tiếng "cót két cót két", dường như giây tiếp theo sẽ sụp đổ. 


Tôi lo lắng vén tấm ga trải giường màu hồng lên, sau khi xác định giường nhà ông chủ làm bằng gỗ đặc nguyên khối, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.


"A Giác~ Đừng nhìn nó, nhìn anh này~"


Bộ đồ ngủ mỏng manh bị anh ấy kéo ra, đối diện với ông chủ đáng thương, đầu óc tôi đơ mất mấy giây, cuối cùng cũng nhớ ra phương pháp đối phó trong Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Mị Ma, quyết định thử tắm để hạ nhiệt trước.


Ông chủ không đồng ý, nhân lúc mất trí vùi đầu vào cổ tôi mút tới mút lui.


"Tại sao em không hôn anh, ôm anh, [...] anh?"


"Có phải em không đọc kỹ Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Mị Ma không?"


"A Giác~"


"Có phải em không yêu anh không!"


Trăm miệng cũng không thể giải thích!


Trăm miệng cũng không thể giải thích!


Tôi dù không phải người, cũng không thể yêu chủ nợ kiêm ông chủ của mình được chứ?


Chắc là... không đâu nhỉ?


Lẽ nào tôi thật sự phải làm việc không công cho anh ấy đến thiên trường địa cửu?


Nhưng, nếu tôi trở thành bà chủ, ba mươi sáu triệu kia chẳng phải có thể xóa sổ sao?


Trong đầu tôi như có hai người nhỏ đang tranh luận, lúc thì tôi thấy người này nói đúng, lúc lại thấy người kia nói phải, cuối cùng tôi tự sa ngã ôm lấy ông chủ, tôi thật đúng là một yêu quái hư hỏng!


Nhưng nguyên tắc vẫn phải có, ví dụ như:


"Vậy cũng phải tắm trước!"


Cái đuôi hình trái tim siết chặt eo tôi, ông chủ miễn cưỡng gật đầu: "Vậy hôn một cái trước đã!"


"Chụt!" Anh ấy hôn lên mặt tôi một cái thật kêu, mặt đỏ bừng rồi lại được đằng chân lân đằng đầu đề nghị thêm một cái nữa.


"Mặc Đan Ngọc!"


"Ồ, vậy chúng ta cùng tắm được không~"


Tôi thấy không được!


Nhưng con Mị Ma Mặc Đan Ngọc này dường như đã bỏ bùa mê gì đó cho tôi, khiến những gì tôi nghĩ trong lòng và những gì tôi nói ra hoàn toàn trái ngược nhau, thật là một Mị Ma nhỏ đầy mưu mẹo.


Khó khăn lắm mới tắm xong, chúng tôi liền lăn lên giường, Mặc Đan Ngọc ôm tôi cắn loạn xạ một cách vụng về, tiếng "rù rù" tràn ngập căn phòng. 


Ngay lúc tôi đang toàn tâm toàn ý, đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng "rắc" cực nhỏ, động tác của Mặc Đan Ngọc cũng theo đó mà dừng lại.


Trong đôi mắt nồng nàn tình ý của anh ấy nhanh chóng đọng lại một lớp sương mờ ẩm ướt, chực chờ rơi xuống treo trên khóe mắt, khiến lòng tôi xao xuyến. 


Tôi áp sát lại, vừa định hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của anh ấy thì đã bị anh ấy nâng tay lên, cẩn thận nhả ra một mảnh răng bị gãy trong lòng bàn tay tôi.


Ngay sau đó, anh ấy phát ra một tiếng gầm.


"Răng của anh... nó gãy rồi!!!"


Nỗi đau không thể chịu đựng của một đời ma, tôi sợ đến mức vội vàng banh miệng anh ấy ra, phát hiện chiếc răng nanh nhỏ nhọn của anh ấy đã bị mẻ!!!


"A Giác, cổ của em cứng quá!"


Tôi bất giác sờ sờ cổ mình, cũng bình thường mà.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo