Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4.
Phàm giới quả thực không tệ, phải biết lần ta hạ phàm gần đây nhất… là ở kiếp trước.
Chớp mắt đã ba tháng trôi qua.
“Phạn Âm, ngươi đang làm gì vậy? Đừng chỉ mải mê hưởng lạc! Đừng quên mục đích chuyến hạ phàm này!”
Ta âm thầm nhắc nhở bản thân.
Và rồi lại là một ngày… vui chơi giải sầu.
Ta chán chường ngồi trên tầng mây, mặc gió đưa ta trôi dạt tới một quốc gia phàm nhân kế tiếp.
Không phải ta không cố gắng, mà là… ánh mắt thẩm mỹ của ta hơi bị cao cấp một chút.
Muốn phá bỏ khúc "băng thanh ngọc khiết" Lưu Ly tiên cốt này, thì phải có một phàm nhân phối hợp mới được.
Mà nếu đối phương không vừa mắt, ta thật sự… nuốt không trôi.
Dạo gần đây ta cũng xem không ít mỹ nam nhân thế gian, bề ngoài thì không chê vào đâu được, nhưng luôn thấy thiếu thiếu điều gì đó.
Gió bỗng ngừng thổi, ta từ trên mây đáp xuống một tòa thành.
Phố xá sầm uất, kẻ buôn người bán náo nhiệt vô cùng.
Theo thói quen, ta đi thẳng đến nơi phồn hoa nhất , thanh lâu Sở quán.
editor: bemeobosua
Còn chưa tới cửa lớn, chợt nghe thấy một đoạn tiếng đàn... ồm à ồm ạch, ngắc ngứ khó nghe, lọt tai vào khiến ta suýt lộn mề.
Ta kinh hãi đứng khựng lại, vẻ mặt không thể tin nổi.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể!
Tư Âm ta, rải rác âm luật, truyền khúc cầm mấy trăm năm xuống cõi phàm trần, sao lại có kẻ đàn ra thứ âm thanh... tội nghiệt đến vậy?
“Ai cha mẹ ơi, lại là tên trời đánh nào bắt Cố công tử gảy đàn vậy, đây là hành hạ hắn, hay hành hạ lỗ tai chúng ta hả trời?!”
Một bà lão ngồi bên sạp hàng hai tay bịt tai, vừa đau khổ vừa lầm bầm.
Ta nhân cơ hội tiến lại gần, nhẹ giọng hỏi: “Cố công tử là ai vậy?”
Bà lão không dám bỏ tay ra khỏi tai, chỉ dùng miệng hất hất về phía tầng hai căn phòng bên trên.
“Chính là chỗ đó, phòng của Cố công tử đấy, ta nói hắn... ủa? Người đâu rồi?”
Ta chẳng nói chẳng rằng, một đường xông thẳng lên lầu hai, ta phải xem cho rõ, rốt cuộc là ai!
Thân ảnh vừa lóe, đã đến trước cửa phòng, còn chưa kịp hành động gì thêm, cửa đã "rầm" một tiếng bật mở từ bên trong.
Chỉ thấy trong phòng có mấy gã nam nhân áo gấm vây quanh một người đang ngồi trên ghế đàn.
Một tên trong số đó bất ngờ túm cổ áo người nọ lôi mạnh dậy, vung tay hất hắn ngã nhào xuống đất.
“Tiểu hầu gia Cố gia chúng ta năm xưa văn võ song toàn, ba tuổi làm thơ, danh xưng đệ nhất tài tử kinh thành! Vậy mà giờ lưu lạc thanh lâu cả năm trời, đến một khúc đàn cũng học chẳng nổi à?”
Người dưới đất cúi đầu không đáp, mái tóc đen dài che khuất dung nhan, không nhìn rõ biểu cảm.
Tên nói chuyện thấy hắn vẫn im re, giận quá hóa thẹn, giơ chân giẫm thẳng lên bàn tay hắn mà nghiền tới nghiền lui.
Rồi nắm lấy tóc hắn, ép hắn ngẩng đầu đối diện.
“Gia đang nói chuyện với ngươi đấy, điếc rồi hả?!”
Khi khuôn mặt người kia hiện ra, ta không khỏi khẽ hít một hơi lạnh.
Chỉ thấy hắn mặc bạch y, tóc đen như mực, gương mặt trắng mịn như ngọc, đôi mắt phượng khẽ nhướng, đen như đáy đầm, vô thần đến đáng sợ.
Sống mũi cao thẳng, môi hơi nhợt nhạt, hồng nhạt như cánh đào.
Gã áo gấm kia bị ánh nhìn ấy dọa cho chột dạ, bèn giận dữ buông tay, vớ lấy chén rượu trên bàn tạt thẳng vào mặt nam tử áo trắng.
“Hừ, ngươi ngoài cái mặt này ra thì còn lại được gì nữa, trách không được phải lấy sắc hầu người!”
Rượu tạt thẳng vào mặt, nam tử khẽ nghiêng đầu tránh đi, để lộ một góc nghiêng mê hồn.
Hàng mi dài cong rủ như nan quạt, giọt rượu chảy theo gò má mà rơi xuống, từng giọt từng giọt.
Không hiểu vì sao, trong lòng ta bỗng hiện ra một câu:
"A… lạnh quá ~"
Nhưng thực ra hắn chẳng nói câu nào, từ đầu tới cuối không hề biểu lộ cảm xúc, cũng không hề phát ra tiếng động.
Tựa như người bị sỉ nhục kia… chẳng phải là hắn.
Lạnh nhạt như một kẻ ngoài cuộc.
Ta cảm thấy má mình hơi nóng lên, trong lòng có một giọng nói vang vọng:
"Đúng rồi! Chính là cảm giác này! Chính là người này!"
“Người đẹp mệnh khổ!”
5.
Ta nhanh như chớp chỉnh lại mái tóc, nhẹ nhàng bước chân, chậm rãi tiến về phía nam nhân đang nằm dưới đất.
“A, công tử đây sao lại ra nông nỗi này? Mau mau đứng dậy nào.”
Cả căn phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng, như thể có ai đó bị nghẹn mà không nói được lời nào.
Ta hoàn toàn làm như không nhận ra bầu không khí quái dị ấy, tiếp tục thực hiện “tam bộ thỉnh duyên” đúng quy trình.
Bước thứ nhất: Chủ động ra chiêu.
Ngay lúc đó, tên mặc áo gấm lấy lại tinh thần, giọng đầy xấc xược:
“Con điên từ đâu chui ra thế hả? Dám nhào tới trước mặt lão tử…”
Nụ cười hoàn hảo trên mặt ta không hề thay đổi, chỉ hơi nghiêng đầu, đôi môi khẽ hé, nhả ra đúng một chữ:
“Cút.”
Rồi lại quay đầu, tươi cười rạng rỡ nhìn về phía nam nhân dưới đất như chưa hề có chuyện gì.
Nam nhân: “…”
Lời của Thượng Thần Tư Âm, phàm nhân tất nhiên không dám trái.
Đám nam nhân áo gấm ngẩn ra một chốc, rồi như bị điều khiển, lặng lẽ rút lui khỏi phòng, ngoan ngoãn như mấy chú mèo con bị dọa sợ.
Không gian bỗng trở nên yên ắng.
Ta thu lại nụ cười, hít nhẹ một hơi, bắt đầu bước thứ hai: Rút ngắn khoảng cách.
“Chả trách hôm nay ra cửa đã nghe chim khách hót vang, thì ra là có duyên gặp được công tử nơi này. Không hay cho ta hỏi, công tử họ gì?”
…Tiêu rồi. Ta vừa nói cái gì thế?
Nam nhân chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng về phía ta, nơi đuôi mắt tựa hồ hơi cong lên như có ý cười.
“Gặp gỡ tình cờ… trong thanh lâu sao?”
…Câu này ta thật sự không biết tiếp thế nào, đành gượng gạo cười khan hai tiếng:
“Ha ha… đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ mà.”
“Được nghe đại danh đã lâu, nhưng không biết công tử đây xưng hô thế nào?”
…Tiêu nữa rồi, lại nói lặp!
Lần này ta nhìn thấy rất rõ, đuôi mày của “công tử” kia rõ ràng giật giật một cái.
“…Cố Phỉ.”
“Còn ta… ừm, cứ gọi là Âm Âm cũng được.”
Lời nói vừa dứt, một không gian yên tĩnh đến nghẹt thở bao trùm giữa chúng ta.
Trên mặt Cố Phỉ như muốn viết rõ mồn một ba chữ lớn: “Rốt cuộc ngươi định làm gì?”
Thật không còn cách nào khác, chuyện đối đáp vụng về này không phải sở trường của ta.
Ta chỉ có thể tung chiêu thứ ba—vũ khí bí mật, bày tỏ ưu thế.
editor: bemeobosua
Ta liếc mắt nhìn quanh, chỉ vào cửa sổ, nói:
“Cố công tử, hóa ra ngài không mở cửa sổ, trời hôm nay hơi nóng đấy.”
“Xoạt xoạt”, đó là âm thanh của mớ ngân phiếu trong tay ta đang vẫy, từng cơn gió nhẹ phả ra, mang theo hơi thở của tiền bạc.
Cố công tử, ngài hiểu ý ta chứ?
Ai ngờ, khi Cố Phỉ nhìn thấy vật trong tay ta, sắc mặt hắn lập tức trở nên tối sầm, khiến ta nhận ra rằng, hóa ra mặt của hắn còn có thể đen hơn nữa.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ chế giễu, khóe miệng nhếch lên, nhưng lại không hề có một chút ý cười.
“Giá trị của quý nhân quá cao, Cố mỗ không dám gánh vác, mong ngài tìm người khác.”
“Rầm!” Một tiếng, cửa phòng lập tức bị đóng sầm lại trước mặt ta.
6.
Ra quân thất bại là điều ta không ngờ tới.
Thử hỏi ai có thể từ chối một mỹ nhân số một tiên giới, dung mạo khuynh thành, tài hoa xuất chúng như ta chứ?
Câu trả lời là… không ai cả.
Có lẽ vì ta ngẩn ngơ quá rõ ràng nên trên đường trở về bất chợt có người gọi lại.
"Tiểu cô nương, vừa rồi cô đi nhanh quá, chớp mắt đã không thấy đâu. Có gặp được công tử họ Cố không?"
Là bà thím bán hàng lúc nãy, đang đứng vẫy ta lại.
Ta lon ton bước tới, "Gặp rồi ạ."
"Thế nào? Công tử đó có tuấn tú không?"
À cái này thì... có nên bàn chuyện nhan sắc người ta ngay dưới cửa sổ nhà họ không nhỉ?
Thế là ta giữ ý, khẽ gật đầu một cái.
"Ai dô~ cô nương ngượng rồi! Đừng nhìn bà thím giờ thế này, chứ hồi còn trẻ cũng mê trai dữ lắm đó nghen!"
"Rồi sao nữa? Gặp được công tử họ Cố rồi thì sao?"
Chỉ vài câu nói mà ta đã bị bà nhét đầy bánh kẹo vào tay, cả hai tay đều bị chiếm chỗ hết.
Nhìn ánh mắt mong chờ của bà, ta chỉ đành khô khốc đáp, "Chàng từ chối con rồi."
Khiến bà thím đau lòng thay, "A trời đất ơi, thôi đừng buồn, công tử họ Cố xưa nay là vậy mà!"
"Ngay cả công chúa đương triều đến, cậu ta cũng không nể mặt đâu!"
Bà thím như bật công tắc tám chuyện, kể hết những gì mình từng nghe về Cố Phỉ cho ta nghe.
Cố Phỉ vốn là con trai của một vị hầu gia, bản thân lại xuất sắc tài hoa, tiền đồ rộng mở như gấm lụa trải đường.
editor: bemeobosua
Nhưng trời chẳng chiều lòng người.
Ngay khi chàng vừa tròn tuổi đội mũ (hai mươi), cả phủ hầu gia đột nhiên rơi vào tai ương, bị khép tội.
Cây đổ khỉ tan, nhà cao cửa rộng ngày xưa nay chỉ còn lại mình chàng độc đinh.
Rồi lại rơi vào chốn thanh lâu chịu nhục, sống chẳng bằng ch.ết.
Ta chớp mắt mấy cái, "Thế... đến cả chuộc thân cũng không được sao?"
"Bị cấm chứ còn gì nữa!" Bà thím lập tức hạ thấp giọng, ra vẻ thần bí, chỉ chỉ lên trên, "Trên kia có lệnh rồi, chính là muốn nhìn đứa con độc nhất nhà họ Cố chịu nhục mà! Chậc chậc chậc, thật là tạo nghiệt mà."
Ta bừng tỉnh vỡ lẽ, gật đầu lẩm bẩm, "Ra là vậy, nên chàng ấy mới từ chối ngân phiếu của ta..."
"Hầy! Cô lại mang tiền ra ngay từ đầu? Quê quá! Người ta là đại tài tử đó, kẻ đọc sách thì ghét tiền là chuyện thường!"
"Thế cô đưa bao nhiêu?"
Ta hờ hững đáp, "Chắc cỡ ba mươi vạn lượng bạc."
"Cái gì?!" Bà thím lập tức đập tay vào đùi, hét toáng lên, "Ba mươi vạn?! Cướp bạc à?!"
Ta vội vẫy tay ra hiệu cho bà nhỏ tiếng lại, kẻo Cố Phỉ nghe thấy lại tưởng ta đang sỉ nhục chàng thì khổ.
Bà thím im lặng lại, gương mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
"Cô nương, là thím sai rồi, nếu là ba mươi vạn lượng thì chắc chắn là do Cố công tử quá không hiểu chuyện."
"Đúng đó, chàng ấy thật sự rất không hiểu chuyện. Nhưng chàng đúng là kiểu 'mỹ cường thảm' điển hình!" (vừa đẹp, vừa mạnh, vừa đáng thương)
Bà thím nghe xong mặt mày ngơ ngác, sau đó như hiểu ra điều gì, gật gù:
"Hiểu rồi, cứu người trong chốn phong trần đúng không? Cái này thím rành lắm! Cô nương hẳn là thích cậu công tử kia lắm nhỉ?"
Ta trịnh trọng gật đầu, "Phải, vừa nhìn là thấy thích rồi."
"Muốn đôi mắt luôn hờ hững ấy ánh lên một tầng nước mỏng, muốn đôi môi nhợt nhạt kia..."
Ta còn chưa nói hết câu thì phía trên đột nhiên phát ra tiếng động, một khung cửa sổ đóng chặt bật tung ra.
Cú mở quá mạnh, cây gậy tre chống cửa rơi thẳng xuống.
Mà tay ta đang ôm đầy đồ, chẳng có cách nào đỡ, thế là ăn nguyên một cú vào đầu.
Trên lầu chỉ thoáng thấy một bóng người lướt qua, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta chằm chằm, rồi rầm một tiếng, cửa lại đóng sầm.
"Aaa!" Bà thím cạnh ta hét to sung sướng.
"Cây gậy tre! Cái tình tiết này! Thím quen quá rồi! Cô nương, mau mau, Cố công tử đang gọi cô lên đấy!"
"Hầy, còn đứng đó làm gì! Tin thím là đúng đấy!"
Ta chần chừ đi lên lầu, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại ba lần, phía sau vẫn nghe tiếng bà thím cổ vũ rôm rả:
"Cố lên nha! Tây Môn đại quan nhân~!"