Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7.
Ta đứng trước cửa phòng Cố Phỉ, có hơi lưỡng lự.
Còn chưa kịp giơ tay gõ cửa, cánh cửa đã đột ngột mở ra.
Trước mặt ta là Cố Phỉ, so với lúc trước cách chừng hai khắc, giờ đây trông chàng có thêm vài phần sinh khí, gò má mịn màng cùng vành tai đều phơn phớt hồng.
Ta còn chưa kịp nghĩ ra câu mở lời, Cố Phỉ đã cất tiếng trước, giọng trầm thấp, cố giữ bình tĩnh:
"Âm Âm cô nương, giữa ban ngày ban mặt, xin đừng nói ra... những lời khinh suất như thế giữa phố xá đông người."
Ta còn chẳng kịp suy nghĩ, liền thuận miệng đáp:
"Khinh suất gì chứ? Ta nói mới chỉ bằng một phần mười trong lòng ta nghĩ thôi đấy."
"Một phần mười... Cô!"
Mặt Cố Phỉ đỏ bừng lên bằng tốc độ mắt thường cũng thấy được, cuối cùng giọng nói cũng vỡ trận.
"Nhưng cô cũng không nên nói với Trương đại nương, khác nào đứng trên lầu thành mà công bố thiên hạ?"
Nghe vậy, ta cong mày cười khẽ:
"Được thôi, vậy sau này ta chỉ nói riêng với mình huynh."
editor: bemeobosua
Cố Phỉ đột ngột quay đầu đi, nhìn cái vai run run kia, tám phần là đang cố hít thở điều chỉnh cảm xúc.
Qua một lúc, chàng mới quay lại, nét mặt khôi phục vẻ bình thường, chỉ có vành tai vẫn đỏ tới mức có thể vắt ra máu.
"Âm Âm cô nương, tại hạ có một chuyện không hiểu, xin cô nương chỉ giáo."
Cặp mắt đen láy kia nhìn thẳng vào ta, như muốn soi thấu lòng người:
"Âm Âm cô nương, rốt cuộc cô là người thế nào?"
Ta thầm than trong bụng một tiếng.
Quả nhiên, vẫn là bị nhận ra rồi…
Theo thiên quy, tiên nhân hạ phàm không được phép tùy tiện để lộ tiên thuật trước phàm nhân.
Thế mà ban nãy ta lại vô ý buông lời, khiến đám người kia ngoan ngoãn nghe theo.
Trong mắt Cố Phỉ, chỉ e đây chính là điểm khả nghi nhất, phàm là người thường, sao có thể hô một tiếng là người khác nghe răm rắp?
Đáng sợ hơn là... ta hiện giờ thật sự chưa nghĩ ra được lý do nào để chống chế!
Thế nhưng Cố Phỉ thấy ta im lặng cũng không có ý ép hỏi đến cùng.
Trên khuôn mặt thanh tú ấy bất chợt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt:
"Âm Âm cô nương chớ hiểu lầm, tại hạ không có ác ý."
"Cố mỗ nguyện vì cô nương mà nhắm mắt, bịt tai, che miệng."
Nghe vậy, đuôi mày ta khẽ động, dịu dàng hỏi lại:
"Vì ta sao?"
Cố Phỉ bên kia bị chính lời mình nói làm cho mặt mũi càng đỏ thêm vài phần.
“Đương nhiên rồi, cô nương đã đứng ra vì Cố mỗ lúc bị làm nhục, khiến Cố mỗ vừa nhìn liền… rất thích.”
A… hắn học theo ta! Nhưng tim ta hình như lại bị đánh trúng một lần nữa rồi.
Cố Phỉ đột ngột bước lên hai bước, gần đến mức ta có thể ngửi thấy hương tuyết tùng nhàn nhạt trên người hắn.
“Chỉ là thân phận hèn mọn này của Cố mỗ, ba mươi vạn lượng thật sự quá quý giá. Hay là… đổi thứ khác?”
Ta ngẩng đầu, chạm mắt với Cố Phỉ, lúc này mới nhìn thấy rõ trong đôi con ngươi sâu thẳm kia, ẩn giấu một tia điên cuồng và nỗi hận ngút trời.
Ta khẽ hỏi, “Đổi thành gì?”
“Cô nương có thể làm được những việc mà người thường không thể. Việc Cố mỗ muốn, với cô nương chắc chẳng khó khăn gì.”
“Chỉ là vài cái mạng đáng ch.ết thôi, cô nương… có chịu không?”
Sợ ta từ chối thẳng thừng, Cố Phỉ đột nhiên nắm lấy tay ta.
Ta cảm nhận được đầu ngón tay hắn đang khẽ run, rồi cứ thế trơ mắt nhìn tay mình bị áp lên ngực hắn...
Vừa chạm đến, thân thể Cố Phỉ đã khẽ run rẩy một cái.
Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của ta, hắn gắng gượng giữ bình tĩnh:
“Chỉ cần cô nương đồng ý, Cố mỗ nguyện lấy thân báo đáp, cùng mọi thứ cô nương muốn. Dương khí? Tim? Máu thịt? Cố mỗ đều nguyện hai tay dâng lên.”
...
Ta thật sự cạn lời.
8.
Tay ta đặt trên ngực Cố Phỉ nhẹ nhàng co duỗi hai lần, thành công khiến thân thể hắn lại khẽ run lên lần nữa.
Ta kiễng chân, rút ngắn khoảng cách giữa hai người chỉ còn trong gang tấc, đôi môi đỏ chỉ cách má hắn vài phân.
Cảm nhận được Cố Phỉ thoáng cứng đờ, ta không nhịn được cười thầm trong bụng hai tiếng, nhưng ngoài miệng vẫn nói nghiêm túc:
“Thứ nhất, ta không phải loại tà ma yêu quái gì mà ngươi tưởng, suy nghĩ cho đoan chính một chút.”
“Thứ hai, Cố công tử, những lời ngươi vừa nói… có phải là thật lòng không?”
Ánh mắt Cố Phỉ sáng rực lên, lập tức đáp ngay: “Từng câu từng chữ đều là thật…”
“Ta phải tự mình nghe mới được.”
Không đợi hắn nói hết, ta liền hơi nghiêng đầu, áp tai xuống tay mình, chỗ đang đặt ngay ngực hắn.
Ngay lập tức, như thể có tiếng trống đập vang bên tai.
“Thình thịch, thình thịch”
Tiếng trống đập ngày càng dồn dập, càng lúc càng mạnh.
Dưới tay là một mảng da thịt nóng rực, qua cả lớp áo mà vẫn như sắp bỏng người.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, Cố Phỉ mặt đã đỏ như muốn bốc cháy, nét điên cuồng ban nãy cũng đã tiêu tan sạch sẽ.
Giọng hắn khàn khàn: “Kết quả… thế nào?”
Ta nheo mắt cười, đưa một ngón tay chọc nhẹ vào ngực hắn, “Giả.”
Sắc mặt Cố Phỉ khẽ biến, định lên tiếng giải thích, nhưng ta đã thuận tay giữ lấy cổ tay hắn.
Dọc theo đường vân tay, ngón tay ta nhẹ lướt qua lòng bàn tay rộng mà khô ráo ấy, lướt qua từng đầu ngón tay thon dài vẫn còn dấu vết bị chà xát, cuối cùng dừng lại ở nơi đầu ngón, khẽ khàng day nhẹ.
Gân xanh trên mu bàn tay Cố Phỉ nổi hẳn lên, hơi thở khẽ run.
Hắn theo phản xạ muốn rút tay về, nhưng lại bị ta khống chế trong lòng bàn tay.
“Cố công tử… mệt rồi sao?”
“Hả… hả?”
Ta cúi đầu, vẫn nắm chặt tay hắn, dịu dàng nói:
“Ta thấy mười đầu ngón tay công tử đều có vết chai mỏng, hẳn là cực kỳ am hiểu cầm nghệ. Vậy mà khi nãy, thà bị đánh, chứ không nguyện vì đám người kia gảy một khúc.”
“Người như vậy, sao lại là hạng chịu uốn mình lấy sắc hầu người?”
“Chuyện phủ hầu, ta cũng nghe đôi chút. Một tòa nhà sụp đổ chỉ trong chớp mắt, chỉ còn mình ngươi còn sống trên đời… Nhất định là chịu nỗi oan trời khó thấu, mới ép mình chọn con đường đoạn tuyệt này.”
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Cố công tử, nếu thấy mệt rồi… thì hãy tạm đặt gánh nặng xuống, nghỉ một chút cũng được.”
“Nếu ta thật sự là yêu tà như ngươi nghĩ, lấy tim gan của ngươi, giết kẻ thù của ngươi... vậy thì những người thân đã khuất kia, họ sẽ cảm thấy vui sao?”
Bàn tay Cố Phỉ đột nhiên siết chặt, bao trọn lấy tay ta.
Khóe mắt hắn hoe đỏ, cánh tay bất ngờ dùng sức, kéo cả người ta vào lòng.
editor: bemeobosua
Hai tay hắn siết chặt lấy ta, như kẻ sắp ch.ết đuối vớ được khúc gỗ trôi giữa biển lớn.
Ta cảm thấy có những giọt nước nóng hổi rơi xuống hõm cổ mình.
Không rõ qua bao lâu, Cố Phỉ mới nhẹ nhàng buông ta ra, lui lại hai bước.
“Xin cô nương thứ lỗi, là Cố mỗ đường đột.”
Vẻ cung kính, dè dặt kia lại trở về trên người Cố Phỉ.
Ta thầm giậm chân trong lòng.
C.hết tiệt, bản thân thì sắp bị người ta moi tiên cốt, vậy mà vẫn không nỡ nhìn kẻ khác rơi vào vực sâu ngay trước mặt.
Trái tim yêu dân thương đời của ta, đúng là... vĩ đại quá mức!
Giọng ta có hơi nghẹn: “Không sao, nếu đã vậy... ta đi đây.”
Ta xoay người, định cầm lấy hộp bánh mang đến, thì bỗng cảm thấy tay áo khẽ bị kéo lại.
Ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy Cố Phỉ đang nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo ta, gương mặt lại có chút... ngượng ngùng?
“Khụ... khụ, đã… đã lâu rồi chưa được ăn bánh đậu xanh. Không bằng cô nương để lại chỗ bánh này, hôm khác... Cố mỗ sẽ mời cô nương nếm thử phù dung tô.”
Nghe vậy, mắt ta mở to.
Hửm?
Hửmmmm???
Tên này… đang kiếm cớ hẹn ta sao?!?
9.
Cái gì mà “hôm khác”, ta sắp phát điên tới nơi rồi!
Vậy nên… ngay đêm hôm đó, ta liền mặt dày xuất hiện trong phòng Cố Phỉ.
Cố Phỉ đẩy cửa bước vào, vừa thấy ta liền đứng sững tại chỗ, biểu cảm ấy đủ để ta cười suốt một năm không chán.
“Cố công tử, ta đến để thực hiện lời hẹn phù dung tô.”
Cố Phỉ sững người: “Phù dung tô… ta còn chưa làm xong… khi ấy ta nói là ‘hôm khác’…”
Ta cắt ngang luôn: “Bây giờ đã sang canh Tý, chẳng phải chính là ‘ngày khác’ rồi sao?”
Cố Phỉ: “…”
Ta cúi đầu giả bộ tích tụ cảm xúc, ngẩng đầu lên đã hóa thân thành một cô nương đáng thương không chốn nương thân.
Y như kế hoạch, ta thao thao kể lể chuyện mới chân ướt chân ráo tới đây, tứ cố vô thân, chẳng có nơi nào để đi… với hy vọng Cố Phỉ mềm lòng cho ta trú tạm.
Quả nhiên đúng như ta đoán, hắn vừa thấy ta liền đỏ bừng mặt.
editor: bemeobosua
Ha! Là bị sắc đẹp của ta làm cho choáng váng rồi chứ gì.
Thế mà hắn lại chẳng hề từ chối, chỉ hơi ngập ngừng rồi gật đầu đồng ý.
Mọi sự đã sẵn, chỉ còn thiếu gió đông.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường. Nam chưa vợ, nữ chưa chồng, ở chung một phòng, vậy thì tự nhiên là…
Chốc lát sau, ta bị trùm chăn cuộn lại như bánh chưng, nằm ch.ết dí một góc, trợn mắt nhìn lên màn giường.
Còn Cố Phỉ thì thảnh thơi ngồi dưới đất trên đệm trải tạm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
“Ngủ sớm đi. Âm Âm cô nương chẳng phải nói đã ba ngày chưa chợp mắt rồi sao?”
Trời ạ! Đó là ta bịa ra để ngươi thương cảm đấy!
Cố Phỉ cầm cây nến, ánh sáng vàng ấm dịu bao phủ lên những đường nét góc cạnh của hắn, khiến đôi mắt nhìn ta kia như cũng dịu dàng thêm mấy phần.
“Ta tắt nến đây.”
A a a! Cạn lời! Sao có thể như vậy!
Ta hừ nhẹ một tiếng đầy phẫn nộ, ngay sau đó, từ dưới đất lại vang lên tiếng cười trầm thấp rõ ràng là cố tình kìm nén.
Tức chết mất! Ngủ dậy là ta đi ngay!
Sáng hôm sau, ta vừa mở mắt đã không thấy Cố Phỉ đâu.
Chỉ một lát sau, hắn đã quay lại, tay áo chỉnh tề, dáng vẻ tao nhã. Bộ y phục trắng đơn giản hôm qua đã được thay bằng trường bào màu chàm thêu hoa văn tường vân, tóc đen dài được vấn gọn bằng ngọc quan, càng khiến gương mặt tuấn tú kia như tăng thêm vài phần khí chất.
Vừa thấy ta tỉnh dậy, hắn liền nho nhã mỉm cười:
“Âm Âm cô nương, tối qua là ta thất hứa. Sáng nay đã đặc biệt dậy sớm làm phù dung tô, xin cô nương nếm thử.”
Hắn… thật sự rất biết cách khiến người ta mềm lòng.
Ch.ết tiệt… ta lại cảm thấy mình có thể tiếp tục lưu lại thêm một thời gian nữa rồi.
Hắn xứng đáng! Thật sự xứng đáng để ta vì hắn mà nấn ná thêm chút nữa.