Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
10.
Từ hôm đó trở đi, ta thường xuyên ở bên Cố Phỉ.
Chuyện chỗ ở, cả hai đều ăn ý không nhắc tới. Vẫn là ta nằm giường, hắn ngủ đất như cũ.
Ban ngày hắn bị sai làm việc, ta thường chạy đến bên cạnh buôn dưa đôi câu, có người khác tới thì lập tức ẩn thân.
Thỉnh thoảng có kẻ muốn lấy hắn ra làm trò tiêu khiển, ta lại tiện tay giở chút tiểu pháp thuật, hù cho bọn chúng bỏ chạy.
Dù sao thì thân phận cũng đã lộ gần hết trước mặt hắn rồi, lười giấu nữa cho mệt.
Hôm nay, sau chuỗi tặng phẩm gồm trâm hoa đào, vòng ngọc tím, son môi… ta lại nhận được thêm một món quà nho nhỏ từ Cố Phỉ, một chiếc túi thơm thêu tay do chính hắn làm.
Tuy không hiểu vì sao trên túi lại thêu hai con ngỗng to chà bá, nhưng ta vẫn lần đầu tiên được người tặng cho món đồ kiểu này, trong lòng hơi thấy vui vui.
Đang ngắm nghía túi thơm dưới ánh mặt trời, bỗng một chiếc lá vàng xoay tròn rơi xuống, nhẹ nhàng đáp bên chân.
“Lá rụng rồi à… khoan đã, bây giờ là tháng mấy rồi?!”
Ta lập tức nhẩm tính, rồi giật mình kinh hãi:
“Cái gì? Đã trôi qua hai tháng nữa rồi sao!”
Tuy trên trời thời gian trôi khác dưới phàm gian, nhưng ta xuống đây đã lâu như vậy, e rằng các tỷ muội trong Tư Âm điện đã phát hiện ra ta mất tích.
Chuyện tỷ muội như Cầm Ngữ, Vãn Ca phát hiện thì cũng đành chịu, nhưng… vụ ta phá tiên cốt thì tuyệt đối không thể để ai ngoài cuộc biết được.
Cho nên, càng không thể để người khác phát hiện ra Tư Âm điện chủ lén lút hạ phàm!
Không còn thời gian nữa rồi.
Ta tức thì hóa thành một làn khói nhảy lên tầng mây, quyết định phải đi xa hơn một chút để tìm mục tiêu mới.
…À, đúng là ta từng nói thích Cố Phỉ.
Nhưng giờ phút này, thời gian gấp rút lắm rồi!
Huống hồ gần hai tháng nay, ta với Cố Phỉ ở chung vô cùng hòa thuận.
Đêm khuya từng trò chuyện thâu canh, thậm chí còn cùng nhau luận về âm luật, ta lại thỉnh thoảng chỉ điểm cho hắn vài chiêu đàn tranh.
Chúng ta thân thiết đến mức ấy… giờ mà mở miệng đòi hắn làm chuyện "thế này thế nọ", chẳng phải rất kỳ quặc sao!
Lần nữa quay lại phòng Cố Phỉ, đã là năm ngày sau.
Ta vừa từ phương Tây trở về, đi qua không ít quốc gia, ngay cả mỹ nam mỗi nơi cũng đều mang phong vị riêng.
Chỉ tiếc... vẫn chưa tìm được mục tiêu thích hợp.
Có lẽ lần sau phải đi xa hơn chút nữa.
Vừa nghĩ vừa quen tay trèo cửa sổ vào phòng, động tác mượt mà như chuột thành tinh.
Đột nhiên, một ánh nến sau lưng ta lặng lẽ bùng lên, chiếu sáng dáng người Cố Phỉ đang ngồi bên giường, bất động như tượng.
editor: bemeobosua
Gương mặt tuấn tú thường ngày, giờ phút này lại mang vẻ âm trầm khiến người ta rợn gáy.
“Âm Âm, cuối cùng cũng chịu về rồi.”
Giọng hắn nhẹ nhàng, khóe môi còn treo nụ cười, nhưng không hiểu sao toàn thân ta lại nổi da gà.
“Ờ… lần này ta đi mấy nước phía Tây, đường xa nên tốn chút thời gian. Mà ta có mang quà về cho huynh nè.”
Vừa nói ta vừa vung tay, lấy quà ra đưa cho hắn.
Ta dè dặt quan sát sắc mặt Cố Phỉ: “Huynh… không giận đó chứ?”
Cố Phỉ cười càng sâu: “Sao lại giận được? Chân mọc trên người Âm Âm, nàng muốn đi đâu thì cứ đi. Chỉ là lần sau nhớ báo trước một tiếng, để ta khỏi lo lắng.”
Nghe vậy ta mới thở phào, vui vẻ nói: “Không vấn đề gì! Lần sau ta còn định đi xa hơn nữa cơ!”
Lời còn chưa dứt, “phụt” một tiếng, ngọn nến tắt phụt.
Trong bóng tối đột ngột, ta không nhìn rõ nét mặt hắn, chỉ nghe tiếng nói khàn khàn thấp trầm:
“Ngủ đi.”
Hôm sau ta lại rời đi, đến một quốc gia phương Tây, quả nhiên mỹ nam ở đây càng táo bạo và nhiệt tình.
Thế nhưng… lòng ta cứ bồn chồn, mấy mỹ nam phóng mắt đưa tình mà ta chẳng cảm xúc gì.
Chỉ ba ngày, ta đã quay về.
Vừa leo qua cửa sổ, đã cảm thấy bầu không khí trong phòng có gì đó sai sai.
Trong phòng hỗn độn như vừa xảy ra chiến sự, ngoại trừ góc tủ trưng đồ ta tặng còn nguyên vẹn, toàn bộ bàn ghế tủ giường đều bị đập nát tơi tả.
Ta nhìn kỹ thì thấy dưới đất có người đang nằm.
Vội vàng chạy tới đỡ hắn dậy, tay vừa chạm vào đã giật mình, nóng như thiêu đốt.
Cố Phỉ ngẩng đầu, cả người như vừa được vớt lên từ nước.
Tóc đen ướt sũng, vài lọn dính lên má, đôi mắt phượng lạnh lẽo ngày thường giờ mờ mịt như phủ sương, khóe mắt lại đỏ ửng bất thường.
“Cố Phỉ, huynh sao vậy?!”
Hắn ánh mắt lạc thần, thân thể mềm nhũn dán vào người ta:
“Là Lý Cẩm bọn họ… tìm cớ muốn sỉ nhục ta… ta không chịu… thế là bọn chúng ép ta uống… thứ đó…”
“Cái gì! Lũ khốn đó, ta đi dạy cho bọn chúng một trận!”
Hai mắt ta lập tức bốc hỏa, vừa định bật dậy thì bị một bàn tay to kéo ngược lại, cả người lập tức bị đè xuống đất.
Một giọng nói khàn đục, nóng hổi ghé bên tai ta:
“Âm Âm… ta nóng quá…”
Cái thứ nóng ấy hình như biết lây, vì mặt ta cũng đỏ bừng như bị luộc.
Có lẽ, ta nói là có lẽ thôi, hôm nay là thời cơ rồi?
Nhưng thế này có tính là thừa nước đục thả câu không? Có nên giả bộ từ chối chút không?
Chưa kịp nghĩ xong, nụ hôn nóng bỏng của Cố Phỉ đã ập xuống.
Ta… hoàn toàn quên luôn chuyện cần cân nhắc gì đó.
Đêm đó rất dài.
Một nửa thời gian, đầu ta choáng váng, chỉ nghe Cố Phỉ không ngừng thì thầm bên tai:
“Đã nhận túi thơm thêu uyên ương ta làm rồi, sao còn muốn đi tìm người khác?”
“Suốt hai tháng qua, đêm nào ta cũng không ngủ được… nàng có biết ta nhẫn nhịn vất vả thế nào không?”
“Ta muốn sớm rửa sạch oan khuất cho gia tộc, rồi đưa nàng rời khỏi chốn nhơ nhớp này.”
“Âm Âm… lấy ta nhé… đừng rời bỏ ta.”
Cả người ta đau đớn, nước mắt như đứt dây chuỗi chảy mãi không ngừng:
“Đừng nói nữa… ta đau…”
Cố Phỉ ánh mắt sáng ngời, nghe ta rên rỉ liền dịu giọng dỗ dành:
“Ngoan… Âm Âm, đừng sợ…”
Trời vừa hửng sáng.
Chỉ hơi cử động, lưng đã đau nhức dữ dội, nhưng ta vẫn nghiến răng gượng dậy. Bên cạnh, Cố Phỉ vẫn còn đang say ngủ.
Ta dùng ánh mắt lặng lẽ vẽ theo nét mặt nghiêng nghiêng của hắn, lòng khẽ thở dài.
Xin lỗi… đã kéo huynh vào vòng xoáy định mệnh này.
Nếu sau này có thể phá vỡ kết cục phải ch.ết… ta nhất định sẽ quay lại tìm huynh, đền bù cho huynh tất cả.
Ta cúi xuống hôn lên mi tâm hắn, gửi gắm lời chúc phúc.
Nguyện huynh đời này vạn sự như ý, an vui trọn kiếp.
Nói rồi, thân ảnh ta dần mờ đi, trở về thiên giới.
11.
Vừa trở lại thiên giới, ta tránh né ánh mắt người ngoài, một tay chống eo, rón rén thò đầu vào ngoài Tư Âm điện mà ngó nghiêng.
Yên tĩnh thế này, chẳng lẽ không ai phát hiện?
Ta vừa mới bước vào hai bước, bỗng bên tai vang lên tiếng đàn, tiếng trống, tiếng tỳ bà, đùng đoàng hỗn loạn.
Ngoảnh đầu lại chỉ thấy ba người Cầm Ngữ, Cổ Sắt, và Tỳ Bà Ca đang nghiêm mặt, đồng loạt nhìn chằm chằm về phía ta.
“Tỷ đi đâu thế hả? Bỗng dưng lặn mất tăm mất tích.”
“Có biết bọn ta lo lắng đến thế nào không? Còn tưởng tên tra nam Trạch Việt kia báo thù tỷ rồi!”
Cổ Sắt mắt sắc phát hiện điểm lạ, nghi nghi tiến lại gần, thấy rõ dấu vết trên cổ ta thì lập tức nổi đóa:
“Tỷ đánh nhau với ai vậy hả? Là tên nào dám bóp cổ tỷ ra thế này, để ta đi chặt móng vuốt hắn!”
Một đám tỷ muội thấy thế cũng nhào tới vây quanh, cả Tư Âm điện lại vang lên một trận tạp âm hỗn độn từ các loại nhạc cụ.
“Khoan đã.” Cuối cùng vẫn là Cầm Ngữ trấn định nhất, nàng nhíu mày, nghiêm giọng nói, “Điện chủ, nói thật đi.”
Ôi… ta vốn cũng không định giấu mấy muội, dứt khoát vung tay nói:
“Đi, vào trong điện rồi nói rõ.”
Vào điện rồi, ta kể lại đầy đủ chuyện mình âm thầm hạ phàm, phá bỏ tiên cốt Lưu Ly.
Nói xong, ta nhắm tịt mắt, chuẩn bị tinh thần đón trận mắng như mưa của các tỷ muội.
Kết quả bên tai lại im lìm như tờ. Ta lén lút mở mắt ra, chỉ thấy các nàng nước mắt lưng tròng, nhào tới ôm chầm lấy ta.
“Điện chủ của ta, trong mộng hẳn là chịu bao nhiêu khổ sở rồi.”
“Nhất định là sợ hãi lắm nên mới dứt khoát từ bỏ cả tiên cốt.”
Ta sững người, rồi lập tức vành mắt đỏ hoe.
Phải rồi... thật đáng sợ biết bao.
Mất bằng hữu, mất tỷ muội, ngay cả tiên cốt cũng bị m.ổ đi.
Bị vạn người chỉ trích, cả thế gian quay lưng, một mình lặng lẽ mà ch.ết.
Lặng đi một hồi, ta hít sâu ổn định lại cảm xúc, rồi mở miệng:
“Nhưng hiện tại sẽ không như vậy nữa. Bọn ta đã chuẩn bị trước rồi. Ít nhất... sẽ không ai còn có thể giẫm lên xác ta mà lên được.”
Cầm Ngữ và các nàng vẫn tiếc nuối ra mặt: “Đó là tiên cốt thượng cổ mà…”
Về điểm này thì ta lại nhìn thoáng hơn.
“Đừng quên ta vốn là thần linh trời sinh, nếu không gặp cơ duyên thì đời này cũng dừng ở cảnh thượng tiên. Tiên cốt khó tu như vậy, Lưu Ly tiên cốt với ta cũng chẳng hữu dụng bao nhiêu.”
Tán gẫu thêm vài câu, Mộng Sanh mới từ ngoài điện trở về, thấy bọn ta mắt ai cũng đỏ hoe, vội vàng nhào đến hỏi han.
Ta đành phải kể lại thêm lần nữa, rồi lại dỗ một hồi, tiếng sáo nghẹn ngào mới từ từ ngưng bặt.
Tỳ Bà Ca vừa lau nước mắt vừa nói: “Sao muội về muộn thế?”
Mộng Sanh thút thít đáp:
“Các tỷ đi gần nên về sớm. Ta thì theo phân phó của điện chủ đến tận phía Nam thiên giới, xa lắm ấy.”
“Lúc về có đi ngang điện Đế Quân, thấy Liên Kiều tiên tử – người trông coi thân thể tiên của Đế Quân – đang đứng ngoài điện với vẻ mặt thấp thỏm, nên ta nói chuyện với nàng một lát, mới bị trễ.”
“Điện Đế Quân?” Cả ta và các tỷ muội đều chấn động, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào nàng.
“Đế Quân có biến? Sắp tỉnh rồi sao?”
Trong giấc mộng kia, Đế Quân bị trọng thương rồi chìm vào giấc ngủ sâu, mãi không tỉnh lại.
Cho đến tận cuối cùng, ngài ch.ết trong mộng của ta, mới khiến Trạch Việt thừa cơ đăng vị làm Đế Quân.
Mộng Sanh trước ánh mắt tra hỏi dồn dập của bọn ta, ban đầu gật đầu, sau đó lại lập tức lắc đầu.
“Cũng khó nói. Liên Kiều tiên tử bảo thân tiên của Đế Quân chỉ biến hóa trong một khoảnh khắc, nàng chớp mắt một cái là lại bình thường. Không chắc có phải nàng nhìn nhầm không, giờ vẫn đang phân vân có nên báo lên Y Tùy thượng tiên.”
“Là biến hóa gì?”
Mặt Mộng Sanh bỗng đỏ bừng, lắp bắp nói không nên lời, phải ghé tai thì thầm với Cổ Sắt.
Sau đó như có dịch lây, đỏ mặt bắt đầu lan từ người này sang người kia, cuối cùng Cầm Ngữ truyền đến tai ta.
Nghe xong câu ấy, phản ứng đầu tiên của ta là... hình ảnh trong đầu lập tức bay loạn!
Phản ứng thứ hai thì, mặt đỏ bừng, hét lên:
“Không thể nào! Đế Quân ngài ấy thanh tâm quả dục, băng thanh ngọc khiết! Nhất định là không có mọc cái đó! Nhất định là Liên Kiều nhìn nhầm!”
Các tỷ muội hết chỗ nói: “Lạ thật, Đế Quân còn đang ngủ thì tỷ còn chưa chào đời, tỷ bênh vực người ta thế làm gì?”
“Hừm, ngài ấy vì bảo vệ tam giới mà trọng thương, ta coi ngài như bậc trưởng bối đáng kính!”
Ta phải về tịnh điện yên tĩnh một mình.
Sau một hồi bình tâm, cuối cùng ta cũng nhớ ra phải nội thị tự thân, xem xét tình trạng tiên cốt.
editor: bemeobosua
Tiên cốt Lưu Ly sắc lam băng, gắn nơi xương quai xanh ta.
Ngắm kỹ thì thấy bên trên đầy những vết rạn nhỏ li ti, nhưng chưa hoàn toàn bị hủy.
Ta giật nảy mình, bật thốt lên: “Cố Phỉ không làm được?!”
Trời ạ, chuyện đau đớn thế kia... chẳng lẽ còn phải làm lại lần nữa?
Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, ta lập tức lắc đầu.
Không không không, cho ta nghỉ ngơi chút đã! Một thời gian ngắn sắp tới, ta tuyệt đối không muốn hạ phàm nữa đâu!