Phản diện tự kỷ bị buộc phải làm với tôi mỗi ngày - Chương 12

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Cho đến khi cảm thấy trên mặt có gì đó ướt át lướt qua, tôi mới đẩy anh ra.

 

Tôi sờ lên mặt mình, là nước mắt.

 

Không phải của tôi.

 

Mà là của Giang Quý Tinh.

 

Anh giống hệt ba năm trước, lông mi ướt đẫm, ánh mắt nóng bỏng, chân thành như một chú cún nhỏ.

 

Sự trưởng thành giả tạo nơi anh thoáng chốc tan biến hoàn toàn.

 

Anh nhắm mắt, cúi đầu dụi vào trán tôi, sau đó lật người xuống giường.

 

Tôi nằm ngửa trên chiếc giường lớn, dùng cánh tay che mắt.

 

Mọi chuyện đến quá bất ngờ, đầu óc tôi như sập nguồn, không muốn tiêu hóa gì nữa.

 

Tôi không đoán được anh đang nghĩ gì.

 

Thậm chí có chút hối hận vì đã rời đi ba năm trước.

 

Nếu khi đó tôi thử một lần, thì bây giờ sẽ là khung cảnh thế nào đây?

 

Nhưng tôi biết, tôi là người nhát gan.

 

Cũng chẳng phải người mạnh mẽ gì.

 

Tôi thích giữ thế chủ động trong mọi mối quan hệ, vì một khi có gió thổi cỏ lay, tôi có thể rút lui ngay, thay vì bị động chịu đựng.

 

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ tôi đã quá ích kỷ.

 

Nhưng được một người hoàn toàn xa lạ yêu thương đã là chuyện hoang đường rồi.

 

Huống hồ anh còn bị ảnh hưởng bởi nội dung truyện.

 

“Đừng khóc.”

 

Giang Quý Tinh kéo cánh tay tôi xuống.

 

“Không khóc.”

 

Tôi ngồi dậy, Giang Quý Tinh đưa tôi một vật.

 

Là giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi.

 

“Cái này là sao?”

 

“Chúng ta, ly hôn đi.”

 

Lần này, tôi thực sự không hiểu nổi anh nữa.

 

Cùng theo đó, còn có một nỗi đau âm ỉ trong tim.

 

Dù đây chỉ là giấy kết hôn giả.

 

Giang Quý Tinh rũ mắt nhìn hai quyển sổ.

 

“Thật ra, lúc anh nghèo túng, chắc em coi anh như món đồ chơi, không thích nữa thì có thể tiện tay vứt bỏ.”

 

“Lúc em vừa rời đi, anh từng nghĩ, sẽ bắt em về, dùng giấy đăng ký kết hôn trói em cả đời, em không chịu thì nhốt em lại.”

 

“Nhưng anh cũng biết, làm thế là sai.”

 

“Yêu là buông tay, đúng không?”

 

Giọng Giang Quý Tinh rất bình thản, nhưng dưới sự bình thản ấy, lại ẩn giấu nỗi đau to lớn.

 

“Cho nên ba năm sau, anh đã có tất cả, đứng vững rồi, sau khi ly hôn sẽ chia đôi tài sản.”

 

“Cho nên, Thưởng Thưởng, em cũng đừng trách anh đã cho em uống thuốc ngủ, anh chỉ muốn ôm em, ngủ thêm một đêm nữa thôi.”

 

Nước mắt tôi rơi lã chã.

 

Tôi há miệng, hỏi ra điều tôi vẫn luôn muốn hỏi:

 

“Vậy cuốn nhật ký đó, không phải là ghi chép của anh về…”

 

Giang Quý Tinh lấy ra cuốn sổ.

 

“Cả đời anh gặp được rất ít chuyện vui, nên chỉ cần gặp một chuyện, anh sẽ ghi lại.”

 

Tôi mở ra.

 

Trang đầu tiên, là câu chuyện nữ chính cho anh một viên kẹo lúc anh còn nhỏ.

 

Nhưng ghi chép về cô ấy, chỉ có đúng một trang.

 

Những trang sau đều là những chuyện vui nho nhỏ, có nam có nữ, thực sự rất ít.

 

Cho đến khi anh gặp tôi.

 

Từ đó về sau, toàn bộ ghi chép đều là về tôi.

 

Nhưng có vài chỗ, tên nữ chính bị gạch bỏ.

 

“Chuyện này là sao?”

 

“Xin lỗi, mấy năm gần đây, không hiểu sao anh luôn cảm thấy có thứ gì đó đang điều khiển đầu óc anh, khiến anh vô thức nhớ đến viên kẹo đó. Nhưng rõ ràng, trước khi gặp lại cô ấy, anh chưa bao giờ để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.”

 

Giang Quý Tinh đầy phiền muộn.

 

“Đó không phải là điều anh muốn. Anh không cầu gì nhiều, chỉ muốn có em, nhưng lý trí anh luôn giằng xé. Rõ ràng anh không phải loại người tham lam như thế.”

 

“Tâm không sạch, sao dám trói buộc em?”

 

“Sau này, mỗi lần đau khổ, anh đều viết tên em vào cuốn sổ. May là, đến giờ anh không còn thấy mâu thuẫn nữa.”

 

Không bước ra khỏi cửa suốt cả ngày.

 

[Đúng rồi, tôi thấy kịch bản ban đầu vô lý lắm, rõ ràng lúc nhỏ người giúp đỡ phản diện còn có người khác, cả nam cả nữ, nếu tính thế thì phản diện phải song tính mất thôi.]

 

[Hahahahaha, hai quả mướp đắng không biết giữ miệng.]

 

[Nhưng mà Giang Quý Tinh thật sự đã vượt khỏi khuôn mẫu nhân vật rồi đấy. Vốn dĩ anh ta có dục vọng chiếm hữu và chiếm đoạt rất mạnh, yêu bé cưng đến mức phải ôm áo ngủ của cô ấy ngủ mỗi ngày để giảm bớt nhớ nhung, thế mà bây giờ lại có thể chọn buông tay, giao quyền chủ động, nếu thế này còn không phải yêu thì là gì nữa!]

 

[Khụ khụ.] hệ thống lên tiếng, [Để tôi nói hai câu.]

 

[Một, Giang Quý Tinh nói thật đấy, cấp trên từng cử hệ thống đến làm nhiễu anh ta.]

 

[Thứ hai, tôi không chỉ duyệt giấy kết hôn của hai người cho phản diện, mà còn biến giấy giả thành thật rồi.]

 

Tôi vuốt ve hai quyển giấy kết hôn giống hệt nhau.

 

Thì ra, dây tơ hồng này được buộc chặt đến vậy.

 

“Giang Quý Tinh, chúng ta không ly hôn nữa.”

 

“Gì cơ?”

 

Môi anh run lên, như không dám tin.

 

“Không ly hôn nữa.”

 

“Còn nữa, anh chưa bao giờ là món đồ chơi gì cả. Anh nghĩ mình là người được em cứu rỗi, nhưng thực ra, anh cũng đã cứu rỗi em.”

 

Trước khi gặp anh.

 

Tôi chưa từng thấy một người hoàn toàn xa lạ, lại có thể dâng trọn tấm lòng chân thành, không giữ lại chút gì cho tôi.

 

Anh thật lòng, cuồng nhiệt.

 

Chấp nhận sự nhút nhát và yếu đuối của tôi.

 

Nguyện vì tôi mà phá vỡ cả thiết lập định sẵn, liều mạng để yêu tôi, thậm chí sẵn sàng chia nửa gia sản, để tôi rời đi.

 

Vậy nên, Giang Quý Tinh à, tương lai chúng ta cùng nhau đi tiếp nhé.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo