Phản diện tự kỷ bị buộc phải làm với tôi mỗi ngày - Chương 11

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi dùng gót giày cao gót khẽ đá vào ống quần anh:

 

“Này, cởi trói cho em đi, em hơi khó chịu.”

 

Giang Quý Tinh mỉm cười, ngồi xuống cạnh tôi.

 

“Anh không dám đâu vợ à, nhỡ em lại chạy thì sao?”

 

“Không đâu, không đâu mà.” Tôi cười gượng.

 

Giang Quý Tinh nghịch đầu dây thừng.

 

“Khó chịu à? Khó chịu là đúng rồi, dễ chịu là để dành cho người chết.”

 

Giang Quý Tinh chống khuỷu tay lên đầu gối, ngón tay chậm rãi vuốt dọc gò má tôi.

 

Tôi hoảng sợ né tránh, giọng run rẩy:

 

“Giang, Giang Quý Tinh , giờ anh công thành danh toại rồi, không, không thể phạm pháp được đâu đó!”

 

“Chậc.”

 

Kẻ đang nắm hết mọi thứ trong tay chép miệng.

 

“Anh đâu có tàn nhẫn đến vậy? Là anh sai, vợ ơi, xin lỗi nhé, anh dọa em rồi. Anh đi lấy nước cho em uống nha.”

 

Giang Quý Tinh bưng ra một cốc nước, đưa đến bên môi tôi.

 

Nhưng bình luận hệ thống lại điên cuồng tràn lên:

 

[Đừng uống, bảo bối, trong đó có thuốc đó!!]

 

[Tuy rất muốn xem cưỡng chế yêu, nhưng phản diện này chơi quá đà rồi đó!!]

 

[Quả nhiên phản diện vẫn là phản diện, tôi cứ tưởng anh ta sẽ thay đổi, ai ngờ vẫn âm độc như xưa.]

 

[Giang Quý Tinh có dục vọng chiếm hữu cực mạnh, tôi thấy bảo bối kiếp này trốn cũng không thoát đâu!!]

 

Tôi quay đầu tránh: “Em không khát.”

 

Giang Quý Tinh lại uống một ngụm lớn.

 

Rồi giữ cằm tôi, ép toàn bộ truyền qua miệng tôi.

 

Tôi trợn to mắt, giãy giụa điên cuồng.

 

Nước tràn khỏi khóe môi, tôi cắn mạnh vào môi anh.

 

“Anh cho em uống cái gì vậy?!”

 

Giang Quý Tinh giơ tay lau vết máu trên môi.

 

“Không gì cả, chỉ là thứ nước giúp em ngủ ngon thôi.”

 

Anh tháo dây trói cái rẹt, bế bổng tôi lên như công chúa, đi thẳng lên phòng ngủ trên tầng.

 

“Giang Quý Tinh, anh thật đê tiện, đừng mà!”

 

Tôi sợ đến bật khóc, nhưng vẫn không tài nào vùng thoát.

 

Màn hình bình luận trước mắt trở nên nhòe đi.

 

[Giang Quý Tinh cho bảo bối uống gì vậy? Thuốc kích dục à?]

 

[Không phải, hình như là thuốc ngủ.]


[????!!!!Là… cưỡng gian khi ngủ à……]

 

[Thuốc bổ à, Giang Quý Tinh, mấy năm không gặp, sao giờ anh biến thái thế này!!!]

 

Ý thức tôi dần chìm vào bóng tối.

 

12

 

Lần nữa tỉnh dậy, tôi đang nằm trên chiếc giường lớn quen thuộc của ba năm trước.

 

Tôi hoảng sợ bật dậy.

 

May mà, quần áo vẫn là bộ tôi mặc hôm qua, chỉ là áo khoác đã bị cởi ra.

 

Cơ thể cũng không có gì bất thường.

 

Không ngờ, vậy mà Giang Quý Tinh lại không làm gì tôi...

 

Bàn tay đặt trên eo tôi khẽ động đậy.

 

Lúc này tôi mới phát hiện, Giang Quý Tinh đang nằm bên cạnh mình.

 

Anh hơi nhíu mày, mở mắt ra.

 

Hình như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, đôi mắt nửa mở, lẩm bẩm:

 

“Hình như đang mơ à…”

 

Tôi vội vàng xuống giường, nhưng cổ tay đã bị anh nắm chặt lại vào giây cuối cùng.

 

Sau đó bị kéo trở lại giường.

 

Anh chống tay lên đầu, sờ lên mặt tôi, đùa cợt: “Hóa ra không phải mơ.”

 

Tôi chống tay muốn ngồi dậy, lại bị anh đè xuống lần nữa.

 

“Vợ à, hôn một cái đi.”

 

Có lẽ là vì anh trở nên mặt dày hơn, hoặc có lẽ vì biết anh không làm gì mình, tôi không còn quá sợ nữa.

 

Thế là trong chớp mắt, tôi để anh được như ý.

 

Anh nhanh chóng hôn lên môi tôi.

 

Hôn mấy cái.

 

Giang Quý Tinh buông tôi ra: “Ba năm ở nước ngoài, kỹ thuật hôn của vợ tụt lùi mất rồi, không biết đáp lại anh gì hết.”

 

“Vậy sao? Mấy hôm trước hôn kiểu Pháp lưỡi còn bị chuột rút, chưa khỏi đây này.”

 

Tôi đẩy anh: “Anh buông em ra, em muốn xuống dưới.”

 

Nụ cười trên mặt Giang Quý Tinh tắt ngấm.

 

Bàn tay anh giữ lấy đầu tôi, lại cúi xuống hôn tiếp.

 

Lần này không giống như lúc nãy, nụ hôn nghiêm túc hơn nhiều.

 

Anh ôm lấy tôi, cho dù tôi không muốn đáp lại, cũng bị cuốn vào, cổ bị ngẩng lên, cùng anh quấn quýt mãnh liệt.

 

Tôi có thể cảm nhận được anh đã động tình.

 

Nếu là ba năm trước, chắc chắn anh đã không kìm chế nổi mà xông lên rồi.

 

Nhưng hôm nay, anh chỉ nhẹ nhàng mơn trớn eo tôi, động tác tiết chế, không vượt giới hạn.

 

Thế này là sao?

 

Biết giả vờ rồi à.

 

Nhận thấy tôi có phần phân tâm.

 

Anh cắn nhẹ đầu lưỡi tôi như trừng phạt.

 

Tôi buộc phải tập trung trở lại.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo