Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3.
Từ đêm đó trở đi.
Dường như tôi đã tìm ra cách để cứu rỗi nam chính tự kỷ.
Giang Quý Tinh thường xuyên không ăn cơm.
Tôi đưa tay chui vào áo anh.
“Chồng ơi, để em xem cơ bụng của anh biến mất chưa?”
“À mà nhắc đến ‘cơ’, chỗ đó của anh…”
Vừa dứt lời, thân thể Giang Quý Tinh run lên.
Tôi không kiêng nể gì trêu chọc anh.
“Ăn cơm không?”
Giang Quý Tinh không chỉ tự kỷ, mà còn cứng đầu.
“Không ăn.”
Tôi liền cưỡi lên người anh.
“Em đói rồi, anh không ăn thì em ăn đây.”
Đồng tử Giang Quý Tinh khẽ giãn ra, anh cúi đầu.
“Đừng mà.”
“Anh biết không? Đàn ông nói ‘đừng’ tức là muốn, anh không ăn cơm chính là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt.”
Giang Quý Tinh không thể tin nổi những lời lẽ lưu manh của tôi.
Anh đỏ mặt: “Không có.”
Tôi chẳng buồn để ý, cứ thế vắt kiệt anh.
Hôm đó, lần đầu tiên Giang Quý Tinh phá lệ ăn tận hai bát cơm.
Anh còn hay nửa đêm ngồi trước cuốn nhật ký thương xuân thu buồn.
Tôi biết, đó là cuốn nhật ký thầm yêu nữ chính của anh.
Nhưng anh vốn chẳng thể có được nữ chính.
Tôi giật lấy cuốn nhật ký của anh.
Giang Quý Tinh giơ tay muốn giành lại.
Đôi mắt hẹp dài của anh lộ rõ vẻ tức giận.
“Ái chà, tình yêu ngọt quá đi, ngọt đến mức xung quanh em toàn bong bóng màu hồng.”
“À đúng rồi, nhắc đến ‘hồng’, chồng à, chỗ đó của anh cũng hồng lắm nha.”
Tôi nắm trúng điểm yếu chí mạng của anh, anh rên khẽ một tiếng, lập tức mất khí thế.
Từ đó về sau, anh không bao giờ mở lại cuốn nhật ký ấy nữa.
Về sau, trên con đường ép anh làm chuyện yêu đương, tôi càng ngày càng lún sâu.
Câu nói kinh điển của tôi là:
“Chồng à, em có thể lắng nghe nỗi đau từ gia đình của anh, nhưng tiếp theo em sẽ làm gì, anh biết rõ mà.”
4
Trạng thái của Giang Quý Tinh khá hơn chút rồi.
Nhưng ban ngày anh vẫn không thích ra ngoài.
Tôi kéo phăng rèm cửa ra.
Giang Quý Tinh sợ ánh sáng, anh giơ tay che mắt lại.
Tôi bèn lấy cà vạt bịt mắt anh lại.
"Chồng ơi, hôm nay nắng to ghê á~"
Tôi nhào lên người anh: "À đúng rồi, nhắc tới 'to'… chỗ đó của anh..."
Giang Quý Tinh không phản kháng nổi, mặc cho tôi cưỡi trên người anh.
Anh siết chặt ga giường bên dưới.
Môi mím chặt, nhưng vẫn không kiềm được, từng đợt thở dốc đứt quãng len ra ngoài.
Tôi dụ dỗ: "Chồng ơi, anh nói gì đi mà, anh nói một câu thôi là em dừng lại liền."
Giang Quý Tinh bị tôi hành đến sắp chịu không nổi, khàn giọng thốt ra:
"Anh… muốn nhìn."
Ồ, cuối cùng cũng chịu ra ngoài ngắm nhìn thế giới rồi.
Tôi đưa tay kéo cà vạt bịt mắt ra.
Khóe mắt Giang Quý Tinh ửng đỏ, ánh mắt đẫm màu dục vọng.
Tôi đưa tay lau mồ hôi trên ngực.
Ánh mắt Giang Quý Tinh dõi theo đầu ngón tay tôi.
Tôi nóng ran cả đầu, mắt cũng lờ mờ.
Không để ý thấy ánh mắt Giang Quý Tinh thoáng qua tôi một cái, như đang tham lam chiêm ngưỡng.
Sau chuyện đó, tôi phát hiện Giang Quý Tinh lại nhốt mình trong phòng ngủ.
Tôi đứng ngoài cửa: "Không phải anh muốn nhìn sao? Không nhìn nữa à?"
Bên trong vang lên giọng nói đang cố gắng lấy lại bình tĩnh của anh: "Nhìn xong rồi."
???
Xem ra độ “yêu thương” tôi dành cho anh vẫn chưa đủ nặng đô.
"Chồng ơi, anh không mở cửa là em bẻ khóa đó nha."
Tôi lấy dụng cụ ra, hôm nay nhất định phải ép anh ra ngoài.
Nhưng ngay lúc đó, trước mắt tôi bỗng hiện lên mấy dòng chữ phát sáng:
[Ối dồi ôi, rốt cuộc là muốn nhìn cái gì vậy? Khó đoán quá cơ~]
[Dĩ nhiên là muốn nhìn ánh mắt mơ màng của bé cưng, muốn nhìn ‘ngọn đồi cao vút’ dưới cơn mưa giông, muốn nhìn bé cưng mắc cỡ mà vẫn không thể kìm lòng, muốn nhìn khuôn mặt mê hoặc lòng người đó.]
[Hahaha, chắc giờ bé cưng vẫn chưa biết mình chuyên cưỡng ép yêu với phản diện ha.]
[Dù bây giờ anh ta giống cái bánh bao mềm oặt, cứ làm tình là khóc, nhưng anh ta vẫn nhớ mãi chuyện bé cưng cướp mất “sự trong trắng” của anh ta đó, chắc chắn về sau sẽ trả thù.]
[Phải làm sao đây, dù bé cưng là nhân vật pháo hôi không có trong cốt truyện gốc, nhưng tui lại thấy cặp này đáng yêu quá trời!]
Tôi rùng mình.
Hệ thống lập tức online.
[Xin lỗi ký chủ, thật ra vai của cô ban đầu là người qua đường kết hôn giả với nam chính để chọc tức nữ chính, nhưng chẳng may lại bị phân nhầm cho phản diện! Để đảm bảo an toàn, hiện tại cô đừng chọc giận anh ta nữa!!]
Mẹ kiếp.
Không thể chần chừ.
Tôi vơ vội giấy tờ, giả vờ bình tĩnh gọi vào phòng:
"Chồng yêu à~ nếu hôm nay anh không muốn ra ngoài thì thôi nha, em đi mua ‘túi ợ’ cho em bé đây, anh ngoan ngoãn ở nhà đừng chạy lung tung nha!"